Lữ Thiên Tinh hơi biến sắc, mặt mũi nhăn lại.
Trong lúc củng cố cảnh giới, tối kỵ nhất là quấy rối. Nhất là giai đoạn sau cùng.
Chuyến đi ngàn dặm chỉ còn một bước!
Nếu như lúc củng cố cảnh giới xảy ra sai sót, vậy có lẽ cả đời này hắn chỉ có thể dừng bước ở cảnh giới Bán Thánh cảnh, thậm chí có khi còn gay go hơn chính là cảnh giới còn bị hạ thấp xuống. Đối với người tu hành mà nói, hậu quả như vậy là điều nghiêm trọng nhất.
Có thể tưởng tượng được, Lữ Thiên Tinh phẫn nộ đến cỡ nào. Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là đẳng cấp của ngọc phù.
Sự tồn tại của ngọc phù là để dùng trong một ít sự việc không quá quan trọng hoặc là không liên quan tới chức vị, có thể dùng như lệnh bài thân phận.
Nhưng một cái là nhà dùng, một cái là quan dùng.
Cái sau là quan trọng nhất, nếu là của quan, dù cho Lữ Thiên Tinh có phẫn nộ như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không dám nhăn mặt tại chỗ. Nhưng nếu như là cái dành cho trong nhà dùng thì khác.
Đôi khi vài vị bằng hữu lung tung đùa giỡn cũng sẽ sử dụng loại ngọc phù này.
"Chỉ có điều ai lại đùa giỡn tới tận hoàng cung chứ!"
Loading...
Sau khi tỉnh táo lại từ cơn nóng giận, trên mặt Lữ Thiên Tinh hiện lên nghi hoặc.
Hắn cầm lấy ngọc phù liếc mắt nhìn tên đánh dấu bằng linh khí trên đó, chính là thống lĩnh A Phúc!
"Là thống lĩnh A Phúc!" Lữ Thiên Tinh co rút con ngươi.
Lúc này, hắn nghĩ đến sau tiên đế băng hà, lệnh bài thân phận của thống lĩnh A Phúc đã bị vỡ nát nên không thể nào sử dụng lệnh bài thân phận truyền tin cho hắn.
Trước kia giữa bọn họ đã từng liên lạc với nhau qua ngọc phù, vì vậy vẫn còn lưu lại thông tin. Chỉ có điều, từ năm đó đến tận giờ mới lần lần thứ hai sử dụng, thời gian dài dằng dặc trong đó đã khiến Lữ Thiên Tinh quên đi chuyện như thế từ lâu rồi.
"Sao hắn lại đến hoàng cung!"
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng bây giờ A Phúc đã từ chức Đại thống lĩnh Cấm vệ, Đại thống lĩnh Cấm vệ mới cũng đã xuất hiện, tất nhiên Lữ Thiên Tinh công tư rõ ràng, sẽ không đặt A Phúc ở vị trí quan trọng.
Suy nghĩ một chút, Lữ Thiên Tinh vẫn quyết định gặp A Phúc.
. . .
"Hả?"
A Phúc vẻ mặt ngờ vực nhìn chăm chú ngọc phù trong tay, khẽ cau mày.
Hắn kiểu gì cũng không ngờ đến Lữ Thiên Tinh ở bên kia ngọc phù lại cáu kỉnh đến như vậy. Điều này hoàn toàn khác với những lần tiếp xúc trước đây của hắn với Lữ Thiên Tinh.
"Lẽ nào chỉ mới trôi qua hai ngày hắn đã lãng quên bản Bán Thánh hay sao?"
A Phúc cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Phải biết, ngày hôm trước hắn mới từ chức Đại thống lĩnh Cấm vệ, ngày hôm nay đi tìm người đã từng là thuộc hạ của mình thì đã gặp phải sự tiếp đãi lạnh nhạt như vậy.
Chuyện này. . .
Sắc mặt A Phúc lạnh lẽo.
Chuyện này chẳng hề tốt đẹp gì cho cam!
Ngay lúc A Phúc cau mày chuẩn bị liên hệ lại thuộc hạ của hắn để sắp xếp thời gian cho mình vào cung thì ngọc phù liên hệ với Lữ Thiên Tinh đột nhiên khẽ chấn động.
"Xin lỗi tiền bối A Phúc, mới vừa đột phá cảnh giới nho nhỏ, vân đang trong quá trình củng cố cảnh giới nên mới không cẩn thận chửi tục, thực sự xin lỗi!"
"Vãn bối sẽ nhanh chóng đến chỗ tiền bối, xin tiền bối chờ trong chốc lát!"
Giọng nói Lữ Thiên Tinh hối lỗi từ bên kia ngọc phù truyền ra.
Ngữ điệu bao hàm áy náy.
Nhưng khi A Phúc nghe xong hơi chấn động tinh thần.
Lữ Thiên Tinh làm trợ thủ lâu năm nên tất nhiên A Phúc hiểu rõ hắn vô cùng. Cũng chính vì thế nên A Phúc mới giật mình đến vậy.
Phải biết, mới ngày hôm trước thôi, Lữ Thiên Tinh mới chỉ là Tiên Thiên cảnh viên mãn.
Trong Tiên Thiên cảnh sau viên mãn đã không có cảnh giới để phá nữa!
Cái gọi là đột phá cảnh giới nho nhỏ!
Há không phải có ý nghĩa là Lữ Thiên Tinh đã đột phá Bán Thánh!?
Ngày hôm trước vẫn là cảnh giới Tiên Thiên, ngày hôm nay lắc mình đã thành Bán Thánh.
Cảm giác trong lòng A Phúc càng thêm hoang mang.
"Chẳng lẽ Đại thống lĩnh nhận lệnh của tam hoàng tử chính là Lữ Thiên Tinh." Trong đầu A Phúc đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
A Phúc càng nghĩ thì càng cảm thấy chuyện này rất có thể là đúng.
Dù sao, hắn từ miệng Trần Minh mới vừa biết được Tam hoàng tử ra lệnh cho Đại thống lĩnh Cấm vệ. Bên này thì Lữ Thiên Tinh lên cấp Bán Thánh. Nếu trong này mà không có liên quan thì kiểu gì A Phúc cũng không tin được.
. . .
Lâm Thành.
Lâm gia.
Hai ngày nay ở Lâm gia có thể nói là giăng đèn kết hoa.
Ba mươi năm trước, lúc đó Lâm Thành còn chưa được gọi là Lâm Thành, Lâm gia ở trong thành này chỉ là một gia tộc nhỏ yếu.
Nhưng không biết là may mắn cỡ nào, nữ nhi thứ hai của lão gia chủ Lâm gia may mắn được người trong hoàng cung đến tuyển chọn. Cuối cùng, nàng trở thành phi tử của tiên đế, khiến Lâm gia trực tiếp trở thành hoàng thân quốc thích một phương hoà.
Cũng chính bởi vì điều này, thực lực của Lâm gia nhanh chóng tăng lên.
Chỉ không tới mấy năm ngắn ngủi, Lâm gia đã trực tiếp trở thành gia tộc lớn nhất ở Lâm Thành, cùng với đó tên của tòa thành trì này cũng đổi thành họ của Lâm gia.
Toàn bộ Lâm gia, bởi vì có được thân phận hoàng thân quốc thích này, đã trực tiếp nước lên thì thuyền lên. Hiện tại, trong hoàng cung lại truyền ra một thêm một tin tức cực tốt có liên quan đến Lâm gia, Lâm gia sao có thể không cao hứng cho được!
"Gia chủ, ngài thật sự quyết định rồi sao?"
Đại trưởng lão Lâm gia Lâm Hải Phong, nhìn gia chủ của Lâm gia Lâm Quy Huyền, hỏi.
Gia chủ lúc trước ở trên đại hội gia tộc đã tuyên bố toàn bộ Lâm gia chuyển vào trong Hoàng đô thành. Cái quyết định này đã làm cho cả cấp cao Lâm gia khiếp sợ không thôi.
Hoàng đô thành là nơi bực nào, đó là vùng đất trung tâm của Thần Huyền Hoàng triều, trung tâm của Nam Châu!
Quan to quý nhân vô số người, người nắm giữ tu vi mạnh mẽ lại càng đếm không xuể.
Lâm gia bọn họ chỉ có mấy vị cường giả cảnh giới Tiên Thiên. Mà ở Lâm Thành cũng đã là gia tộc lớn đỉnh cao.
Nghe đồn, ở Hoàng đô thành, cường giả Tiên Thiên cảnh đều chỉ có thể trở thành hộ vệ của quý phủ người ta, thậm chí là người hầu.
Chỉ với một chút gia sản ấy của Lâm gia bọn họ mà muốn bước vào Hoàng đô thành, thì dù cho con trai của muội muội gia chủ có lên làm hoàng đế, ở trong mắt những người cao tầng này, đều rất không thoả đáng.
Tuy bọn họ không biết, làm sao mà con trai của muội muội gia chủ có thể lên làm hoàng đế nhưng họ có thể lường trước được, thân làm Hoàng đế nhất định đang đặt toàn thân ở trong vòng xoáy quyền lực hoàng triều.
Lâm gia bọn họ mà đi đến chỉ e rẳng sẽ gặp phải dòng nước xoáy này, bị xoắn nát liền sợi lông cũng không còn. Như vậy, chẳng bằng tiếp tục làm rùa rụt cổ ở Lâm Thành ít nhất ở đây trời cao hoàng đế xa, các mối hiểm nguy sẽ không lan đến gần bọn họ.
Nhưng từ ý tứ của gia chủ, cái quyết định này có lẽ bọn họ khó có thể thay đổi được.
"Đúng vậy!"
Lâm Quy Huyền trịnh trọng gật đầu.
"Năm đó, muội muội ta vào hoàng đô, chỉ bởi vì thực lực Lâm gia không đủ nên không giúp được muội ấy chút nào, để nàng ngã xuống ở trong hậu cung hoàng đế."
"Lần này, cháu ta lên làm Hoàng đế, tuy rằng không rõ nguyên nhân trong đó nhưng có thể đoán được quá trình đó hẳn phải hết sức thống khổ, thậm chí tiếp sau đó là những phiền phức đến không ngừng, nhưng lần này Lâm gia không thể tiếp tục lùi bước!"
"Đây là cơ duyên của chúng ta, nếu như đứa cháu ngoại này của ta ngồi trên ngai vị an ổn, tất sẽ trở thành chủ nhân của thiên hạ này. Như vậy, Lâm gia cũng có thể nhảy một lên thành quý tộc hoàng đô!"
"So với núp ở Lâm Thành làm một Lâm gia nho nhỏ, thì như vậy chẳng phải mạnh hơn ngàn vạn lần ư!" Lâm Quy Huyền cao giọng, âm lượng vang dội.
"Điều này…" Lâm Hải Phong bị Lâm Quy Huyền nói tới á khẩu không trả lời được. Thậm chí trong lòng hắn còn dâng lên sự hưng phấn mơ hồ.
Nếu chuyện này đúng như chính mình gia chủ nói.
Hít!
Lâm Hải Phong không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
"Đi Hoàng đô sao? Rất tốt!"
"Cũng không biết dung mạo vị kia biểu ca kia ra sao, nếu như có thể khống chế đối phương, chẳng phải là đã nắm chắc đại lục Nam Châu này trong tay, cứ như vậy, cái người Nữ Đế của Băng Tuyết Thần triều kia nào có tư cách gì đấu với ta!"
"Thực sự là trời cũng giúp ta!"
Lâm Ngưng ở bên cạnh nghe vậy, nhếch miệng mỉm cười.
Khí tức mê hoặc thuộc về Ma tôn chợt lóe lên!
—--
Dịch: MB