Dù sao, hắn chính là Bán Thánh viên mãn.
Trừ Thánh giả ra, hắn thuộc đám người mạnh nhất trên đời này.
Có hắn che chở, trừ khi Thánh giả ra tay, bằng không trong hoàng đô sẽ không ai có năng lực xúc phạm tới Tam Hoàng tử Huyền Minh.
Mà đến lúc đó, hắn lợi dụng thân phận Đại thống lĩnh cấm vệ của mình, bề ngoài là phụ tá Tam Hoàng tử Huyền Minh, trong bóng tối thì lại khống chế hành động của Tam Hoàng tử, dựa theo ý chỉ của tiên đế để quản lý thiên hạ.
Như thế, trong thời gian tiên đế ngủ say, thiên hạ vẫn sẽ chuyển động giống như ngài ấy đang điều khiển. Chờ tương lai tiên đế lên cấp Thần Ma thức tỉnh, thiên hạ này sẽ trả về trong tay tiên đế hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trong thời gian này, bất kể là Tam Hoàng tử, các hoàng tử khác, hay là triều thần thậm chí toàn bộ thiên hạ.
Đều chỉ có thể là quân cờ mà tiên đế bày xuống.
Mà Tam Hoàng tử, từ đầu đến cuối chỉ có thể là một công cụ hình người.
Nghĩ đến đây, lồng ngực A Phúc hơi chập trùng, chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Hoàng đô cấm chỉ phi hành, vì tránh phiền phức không cần thiết.
Loading...
A Phúc không gióng trống khua chiêng, trái lại còn giống như một người đi đường bình thường, không cẩn thận chú ý thì căn bản không phát hiện ra được dị dạng gì.
Tuy nhiên, hoàng đô chính là trung tâm của Nam Châu, tụ tập cơ sở ngầm khắp thiên hạ.
Mặc dù A Phúc ẩn nấp thế nào đi nữa, cũng sẽ bị một số ánh mắt nhận ra.
. . .
Phủ Đại Hoàng tử!
Đại Hoàng tử Huyền Nhất tỉnh lại, phát hiện bầu không khí trong phủ có chút đê mê.
Điều này làm cho hắn khẽ cau mày.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Đại Hoàng tử xoa nhẹ mi tâm, trầm giọng hỏi một tỳ nữ đang phục vụ chính mình rời giường.
"Hồi bẩm điện hạ, Tôn thống lĩnh đại nhân đêm qua chưa về!"
"Tư vệ của điện hạ, đã bắt đầu kiểm tra toàn bộ phủ hoàng tử. . ." Tỳ nữ khẽ khom người, thấp giọng bẩm báo.
Đáy mắt của nàng thoáng qua một tia bất an.
Phủ Đại hoàng tử chính là nơi ở của Đại Hoàng tử.
Tuy không có địa vị phi phàm bằng hoàng cung.
Nhưng so với nơi khác, phủ Đại Hoàng tử chính là nơi an toàn nhất.
Không có ai sẽ liều lĩnh đắc tội toàn bộ hoàng triều, đến gây nguy hiểm cho Đại Hoàng tử. Nhưng ngày hôm nay, phủ Đại Hoàng tử xuất hiện giới nghiêm lần đầu từ trước tới nay.
Lại liên tưởng đến Đại thống lĩnh Bán Thánh trong phủ một đêm không về.
Từ đó nàng có thể suy đoán ra phủ Đại Hoàng tử đã xảy ra chuyện nào đó.
"Lại có việc này!"
Đại Hoàng tử Huyền Nhất nheo mắt.
"Được rồi, ngươi tạm thời lui xuống trước đi."
"Người đâu, để Lâm Tích Đản tới đây gặp ta."
Đại Hoàng tử vung tay áo ra hiệu tỳ nữ lui ra, sau đó lại sai người gọi Phó thống lĩnh tư vệ đến.
Đồng thời cho tất cả mọi người lui ra, đến khi trong điện chỉ còn một mình hắn.
Rất nhanh, tráng hán Lâm Tích Đản mặc áo giáp đi vào trong điện.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt Huyền Nhất đọng lại, cau mày hỏi.
"Hồi bẩm điện hạ, đêm qua Đại thống lĩnh quyết định tự mình đi vào hoàng cung, để bảo đảm không có sơ hở nào."
"Trước khi rời đi có dặn dò chúng thần, nếu như ngài ấy mãi chưa trở về, rất có thể đã xuất hiện bất ngờ gì đó, để chúng thần đề phòng nhiều hơn, giới nghiêm toàn bộ phủ, bảo đảm sự an toàn của ngài."
"Mà đêm qua ngài đã ngủ, cho nên Đại thống lĩnh không để chúng thần báo việc này với ngài."
Vẻ mặt Lâm Tích Đản kinh hoảng, khom người nói.
Đại thống lĩnh chính là Bán Thánh, ám sát một Tam Hoàng tử còn chưa tới Tiên Thiên, đúng là chuyện quá đơn giản.
Mặc dù là hắn, cũng cho rằng Đại thống lĩnh ra tay sẽ không có sơ hở nào.
Cũng bởi vì vậy, bọn họ thỏa thuận không báo cho Đại Hoàng tử.
Dù sao, dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện mấy canh giờ là có thể giải quyết, chẳng bằng chờ Đại Hoàng tử tỉnh lại rồi báo chuyện tốt đã hoàn thành ám sát là được.
Nhưng không ai nghĩ đến, bọn họ đều tính sai.
Nóng nảy chờ đợi đến bình minh, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì từ Đại thống lĩnh, Lâm Tích Đản biết ngay đã xảy ra vấn đề rồi.
Lúc này mới dựa theo chỉ thị của Đại thống lĩnh, tiến hành giới nghiêm với phủ Đại Hoàng tử, phòng bị một số người có ý đồ riêng nhân cơ hội lẻn vào trong phủ.
"Hủy bỏ lệnh giới nghiêm đi!" Đại Hoàng tử ra lệnh.
"Đại hoàng tử, nhưng mà. . ."
"Còn không đi làm mau." Hai mắt Đại Hoàng tử đầy lạnh lùng.
"Vâng." Lâm Tích Đản lập tức rời khỏi đại điện.
Chờ lúc hắn lui ra ngoài.
"Đáng chết!" Đại Hoàng tử thầm mắng một tiếng, đứng người lên, đi đi lại lại ở trong cung điện.
Trên thực tế, Đại thống lĩnh tư vệ của mình tự thân ra tay ám sát Tam Hoàng tử Huyền Minh, là việc nằm trong trong dự liệu của hắn.
Nhưng một đêm không về, lại làm cho Đại Hoàng tử Huyền Nhất cảm thấy bất ngờ.
Tính cách Đại thống lĩnh tư vệ của mình hắn đã quá rõ ràng.
Nếu không phải có chuyện gì ngăn cản, thì chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian bên ngoài.
Mà thứ gì có thể ngăn cản Tôn thống lĩnh với tu vi Bán Thánh?
Hay là việc tiến vào hoàng cung ám sát Tam Hoàng tử Huyền Minh?
Ý nghĩa của nó, khiến cho đáy lòng Huyền Nhất hơi phát lạnh.
"Lúc trước trong hoàng cung có phụ hoàng tọa trấn, cường giả bên trong cũng không nhiều, có thể chống đỡ Tôn thống lĩnh hoặc là vượt trên một đầu cũng chỉ có Đại thống lĩnh cấm vệ A Phúc của phụ hoàng."
“Nhưng mà, nếu phụ hoàng đã băng hà thì A Phúc sẽ không thể còn ở trong hoàng cung. Mặc dù tam đệ một lần nữa ra lệnh đối phương làm Đại thống lĩnh cấm vệ của mình, cũng sẽ không nhanh như thế."
"Nhưng nếu không phải A Phúc thì vì sao Tôn thống lĩnh lại chưa về?"
Huyền Nhất chau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Tôn thống lĩnh Bán Thánh chính là một trong những lá bài tẩy lớn nhất của hắn, có thể gọi là phụ tá đắc lực.
Nếu bởi vậy mà xuất hiện sai lầm gì đó, thế thì không khác nào hắn đã mất đi một cánh tay.
Ngay lúc Huyền Nhất đang suy nghĩ.
Một bóng người gấp gáp chạy chậm vào trong điện.
"Điện hạ, thuộc hạ phát hiện ra Đại thống lĩnh đời trước Hắc Hổ A Phúc ở phố Trường An."
"Thấy được hắn đang đi về phía hoàng cung."
"Sau khi thuộc hạ phát hiện tung tích, liền phái mấy vị huynh đệ đi theo phía sau, còn thuộc hạ thì lập tức trở về bẩm báo."
Bóng người chạy vào cung kính quỳ một chân trên đất bẩm báo.
Hoàng đô vô cùng quan trọng.
Với người bắt buộc phải có đế vị như Huyền Nhất, việc đặt xuống cơ sở ngầm trong hoàng đô, dùng nó để quan sát động tĩnh của Hoàng tử khác hoặc là các triều thần.
Thủ đoạn này đã từng mang lại cho Huyền Nhất chỗ tốt cực lớn.
"A Phúc? Làm sao hắn lại xuất hiện ở phố Trường An?"
Tinh thần Huyền Nhất hơi chấn động.
Chuyện này có hơi khác suy nghĩ của hắn.
"Dẫn ta đi gặp hắn." Huyền Nhất không do dự quá nhiều, lúc này phân phó.
Ở trong suy nghĩ của hắn, Đại thống lĩnh của mình cả đêm không về, nhất định là do A Phúc ra tay trong bóng tối. Nhưng bây giờ đối phương lại xuất hiện ở phố Trường An, làm cho Huyền Nhất có chút không rõ lắm.
Hoàng đô vô cùng khổng lồ, tất nhiên phân chia vô số quảng trường.
Bên trong phố Trường An, đường Hàm Dương chính là tên gọi của trục đường chính của hoàng đô.
Mà phố Trường An, cách hoàng cung rất xa.
—--
Dịch: MB