Cậu bất lực dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lại hướng về dung nhan thanh tú, sáng ngời của Khương Thanh Nga, đặc biệt là đôi mắt vàng kim kia, thuần khiết đến mức khiến người ta có phần mê đắm.
Cậu thở dài một tiếng, giọng nói trầm xuống: "Chị Thanh Nga à, chúng ta cũng coi như đã ở bên nhau nhiều năm nhưng tôi hiểu rõ, chị đối với tôi, thực ra không hề có loại tình cảm nam nữ kia."
"Nếu không có tình cảm làm nền tảng, vậy thì loại hôn ước này, còn có ý nghĩa gì chứ?"
Khương Thanh Nga trầm mặc một lát, rồi nói: "Tuy rằng tôi rất muốn nói, ngày mai cậu mới tròn mười bảy tuổi mà thôi, đừng có giả bộ già dặn..."
"Thế nhưng những lời cậu nói quả thực có lý. Tuy nhiên, đối với những người khác tôi không hề có bất kỳ hứng thú nào, còn đối với cậu, ít nhất là tôi không bài xích."
Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Chị Thanh Nga, hôn ước này, phần lớn là bởi vì chị cảm kích cha mẹ tôi. Tôi tin tưởng tình cảm của chị dành cho họ sâu đậm hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Nhưng loại cảm kích này, tôi thật sự không cần."
Nói xong, Lý Lạc cúi đầu, chậm rãi nói: "Tôi biết bảo chị hủy bỏ hôn ước có lẽ không thực tế nhưng mà..."
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Khương Thanh Nga, nói: "Tôi hy vọng chị có thể cho bản thân mình, đồng thời cũng cho tôi một cơ hội."
Lý Lạc dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch. Trước khi tôi có đủ năng lực, chị hãy giúp tôi nắm giữ phủ Lạc Lam. Nếu đến lúc tôi tiếp quản phủ Lạc Lam phủ mà chị có thể khiến nó không chịu tổn thất gì quá lớn, vậy thì để cảm tạ, tôi sẽ trả lại hôn ước cho chị, thế nào?"
Khương Thanh Nga không nói gì, chỉ dùng ngón tay thon dài, trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp điệu, sự yên tĩnh kéo dài một hồi lâu, cuối cùng cô khẽ nói: "Lý Lạc, cậu thật sự không thích tôi sao?"
Lý Lạc khựng lại, ngay sau đó hít sâu một hơi, nói: "Chị Thanh Nga, có lẽ chị đã đánh giá thấp sức hấp dẫn cũng như sự ưu tú của mình. Đối với những người ở độ tuổi này, chị hoàn toàn là kiểu người có thể khiến bất kỳ ai rung động. Nếu tôi nói không thích, vậy thì thật sự là quá trái lương tâm và giả tạo."
"Tuy nhiên, tôi không cần một hôn ước như thế này."
Khương Thanh Nga khẽ nhíu mày liễu, bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên vỗ lên bàn trà.
Rầm!
Lý Lạc giật mình, vội vàng nhích mông lùi về phía sau, nói: "Chúng ta bàn bạc một cách tử tế, xin đừng động thủ."
Khương Thanh Nga liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Lý Lạc, một thời gian không gặp, tài ăn nói của cậu đã tiến bộ không ít. Tuy nhiên, những lời cậu nói cũng khá có lý, tôi có thể coi chuyện này như một cuộc giao dịch. Đợi đến khi cậu muốn tiếp quản phủ Lạc Lam, tôi sẽ giao nó lại cho cậu một cách hoàn chỉnh. Đến lúc đó, cậu hãy trả lại hôn ước cho tôi."
Nghe vậy, trong lòng Lý Lạc nhất thời nhẹ nhõm thở phào một hơi như thể trút được gánh nặng. Nhưng đồng thời ở nơi sâu thẳm nhất trong tim, cũng không thể khống chế được mà xuất hiện một vài tia mất mát không rõ, điều này khiến cậu không khỏi thầm mắng bản thân một tiếng, đúng là đê tiện...
"Những lời cậu nói hôm nay, đã khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác, xem ra cậu cũng không còn là một đứa trẻ nữa."
Lý Lạc hơi tức giận: "Trẻ con? Tôi giống trẻ con chỗ nào chứ?"
Khương Thanh Nga không thèm để ý đến lời này của cậu, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, nói: "Nhưng mà Lý Lạc, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu cuối cùng, cậu thật sự định tiến hành cuộc giao dịch này sao? Hôn ước này, một khi đã trả lại, e rằng cả đời này, cậu thật sự sẽ không còn một chút hy vọng nào nữa."
Lý Lạc nheo mắt lại, cậu chống hai tay lên bàn trà, đứng thẳng người lên, nhìn thẳng xuống Khương Thanh Nga, khuôn mặt hai người cách nhau không quá nửa thước.
"Khương Thanh Nga, tôi thật sự không hề luyến tiếc hôn ước này, bởi vì tương lai, tôi muốn chị tự tay trao lại hôn ước cho tôi, chứ không phải cho cha mẹ tôi."
Đôi mắt vàng kim của Khương Thanh Nga phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Lý Lạc, ý cười như có như không nơi khóe môi cô càng thêm rõ ràng. Đương nhiên cô hiểu rõ hàm ý trong lời nói này của Lý Lạc, sở dĩ cậu trả lại hôn ước này cho cô, là bởi vì hiện tại cô không hề có tình cảm nam nữ nào với cậu, Nhưng nếu sau này, khi cô chủ động trao hôn ước cho Lý Lạc một lần nữa, thì điều đó đại diện cho việc cô đã thích cậu.
"Ngồi xuống." Cô khẽ hé đôi môi đỏ.
Một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện, ép Lý Lạc ngồi phịch trở lại, nặng nề ngồi xuống ván xe, lực đạo kia khiến cậu không nhịn được mà nhăn mặt.
Khí thế hừng hực ban nãy lập tức tan thành mây khói.
Khương Thanh Nga chống cằm, hơi lười biếng liếc nhìn Lý Lạc một cái, nói: "Bản lĩnh không có bao nhiêu mà khẩu khí cũng lớn thật, bao nhiêu năm qua tôi đã gặp không ít thiên tài, nhưng chưa ai dám nói với tôi những lời này."
"Lý Lạc, đừng có mơ mộng hão huyền, mục tiêu của cậu quá không thực tế. Nhưng nếu cậu thật sự muốn thử, tôi không ngại cho cậu một cơ hội."
Đôi mắt vàng kim của cô ánh lên vẻ rực rỡ, thần bí mà sâu thẳm.
"Tôi chờ cậu ở Học phủ Thánh Huyền Tinh... Đây là bước đầu tiên, nếu như ngay cả điều này mà cậu cũng không đạt được, vậy thì những lời hôm nay, cậu hãy coi như là do tâm lý phản nghịch của tuổi trẻ bồng bột gây nên, rồi quên nó đi."
Lần này, Lý Lạc không nói thêm gì nữa, cậu chỉ dựa vào cửa sổ xe, dần dần nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Vậy chị hãy chờ xem."
Khương Thanh Nga nhìn những con phố và tòa nhà lướt qua bên ngoài khe cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi vào mắt. Ngay sau đó, cô khẽ mỉm cười, một nụ cười gần như không thể nhận ra.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy.
Xe ngựa phi nhanh, một lúc lâu sau, Lý Lạc đột nhiên mở mắt, có chút nghi hoặc nói: "Đây không phải đường về nhà?"
Khương Thanh Nga khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi đến Kim Long Bảo Hàng một chuyến, lấy một món đồ."
Cô nhìn Lý Lạc bằng đôi mắt vàng kim.
"Vật mà sư phụ và sư nương trước khi đi đã đặc biệt để lại cho cậu, nói là đợi cậu mười bảy tuổi rồi mới được mở ra."
Nghe vậy, trong lòng Lý Lạc nhất thời chấn động.
Cha mẹ cậu để lại đồ cho cậu sao?