Đế Pháp Tình hừ nhẹ một tiếng, nói: "Là Bối Côn của nhà họ Bối, hẳn là cậu phải biết rõ nhỉ. Cậu ta đã từng tuyên bố, nói rằng hy vọng cậu có thể không lợi dụng thân phận để tiếp cận Khương học tỷ, ngoài ra, cậu ta còn hẹn gặp nói chuyện với cậu tại tòa nhà Thanh Phong vào hai ngày sau."
Lý Lạc: "Đương nhiên là biết rồi, năm đó cậu ta cũng thích lảng vảng trước mặt của tôi lắm đấy."
Năm đó, khi cha mẹ của cậu vẫn còn, tại quận Thiên Thục này, lời nói của phủ Lạc Lam cũng không hề thấp hơn phủ Quận Thủ. Còn tên Bối Côn này khi trước thi thoảng có đến tìm cậu, nhưng ai mà có thể ngờ được, mấy năm sau phủ Lạc Lam xảy ra chuyện lớn, kẻ con cháu nhà quyền thế từng rất muốn kết bạn với cậu lại muốn gây chuyện với cậu đầu tiên?
Trước đây, việc tên Bối Côn này thích làm nhất đó chính là đãi tiệc tại tòa nhà Thanh Phong, lại còn mời cậu vô tình nhiệt tình và khách khí. Thế mà bây giờ lại muốn cậu phải chủ động mở tiệc tại đó để mời cậu ta? Cái tên này, đúng là thẳng thắn thật đấy.
Đế Pháp Tình nói: "Lý Lạc, cậu đừng cảm thấy người ta làm vậy là nực cười, sự đời vốn là như vậy. Nhà cậu có thế lớn, đương nhiên sẽ có người nịnh nọt, tâng bốc cậu, hôm nay phủ Lạc Lam nhà cậu đã thất thế, vậy thì người ta phải nể mặt cậu làm gì nữa? Dẫu sao thì trước kia người ta đều là nể mặt cha mẹ cậu, chứ không phải là nể mặt cậu."
Lý Lạc gật đầu, tán thành mà nói: "Lời nói này của cô cũng có lý đó."
Tình người ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay. Hai năm qua, Lý Lạc đã tự trải qua, tự hiểu được.
Vậy nên cậu không hề nói thêm lời nào nữa, bước chân trở nên nhanh hơn, đi về phía ngoài Học phủ.
Đế Pháp Tình kia thì vẫn kiên nhẫn đi theo, suốt cả đường lải nhải điếc hết cả tai. Tư tưởng trong toàn bộ lời nói đều là hy vọng Lý Lạc có thể thả tự do cho Khương Thanh Nga.
Lý Lạc biết rõ cách tốt nhất để đối phó với loại người như vậy đó chính là không để ý, vậy nên cậu lười không thèm cãi lại dù chỉ một câu. Băng qua từng hành lang, cuối cùng cũng đi ra khỏi Học phủ.
Mà khi bước ra khỏi Học phủ, cậu đột nhiên cảm thấy âm thanh xung quanh trở nên yên ắng hơn rất nhiều, đến cả Đế Pháp Tình đang làu bàu như con ruồi bên cạnh kia cũng giống như bị bóp nghẹt cổ lại vậy.
Lý Lạc ngoảnh đầu lại nhìn cô ta, sau đó lập tức phát hiện sắc mặt của Đế Pháp Tình đỏ lên, ánh mắt tràn ngập sự kích động nhìn về phía dưới thang đá của Học phủ.
Lý Lạc ngoái đầu lại nhìn như biết gì đó, thế là trông thấy một chiếc xe kéo dừng ở trước bậc thang. Chiếc xe kéo mang phong cách cổ xưa, rộng rãi mà không thiếu đi sự quý phái. Bốn con sư mã thú thân hình cường tráng màu đỏ sậm đang kéo xe. Phía trên chiếc xe kéo còn có một huy ấn quen thuộc, đó chính là phủ Lạc Lam.
Mà điều khiến cho Đế Pháp Tình đỏ bừng mặt, các học viên ở xung quanh đây cũng phải lộ ra vẻ kích động, đương nhiên không chỉ có mỗi chiếc xe kéo của phủ Lạc Lam, mà là cô gái đang đứng trước xe kéo kia.
Mái tóc dài của cô gái được buộc đuôi ngựa lên trông thật tùy ý, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững, phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ mê người dưới ánh chiều tà. Cô mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xanh nhạt, đi đôi giày cao cổ tinh tế. Dưới mặc váy chiến đấu, đôi chân trắng nõn thẳng tắp gần như khiến người ta cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Đương nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là đôi mắt màu vàng kim tinh khiết, tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Đó là... Khương Thanh Nga?!
Bên ngoài Học phủ thoáng trở nên xôn xao và sôi trào, không biết bao nhiêu học viên mang ánh mắt kích động nhìn bóng dáng thon thả, xinh đẹp kia. Bọn họ không thể ngờ được hôm nay lại có thể nhìn thấy một truyền thuyết bước ra từ Học phủ Nam Phong này.
Lý Lạc thì bình tĩnh đi xuống thang đá trong ánh mắt sôi trào và nóng bỏng, đi đến trước mặt của Thanh Nga. Cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Chị Thanh Nga, chị quay về thành Nam Phong từ lúc nào thế?"
Tuy nói là phủ Lạc Lam lập nghiệp từ thành Nam Phong, nhưng sau khi được xưng là một trong bốn phủ lớn tại nước Đại Hạ, chủ chốt đã chuyển đến thủ đô của Đại Hạ - Thành Đại Hạ.
Sau khi vào Học phủ Thánh Huyền Tinh đứng đầu nước Đại Hạ, Khương Thanh Nga đã đến thành Đại Hạ trước. Hơn nữa, hai năm qua cô còn phải quản lý phủ Lạc Lam, vậy nên rất hiếm khi thấy cô quay về thành Nam Phong. Mà Lý Lạc, cũng đã rất lâu chưa gặp cô.
Khương Thanh Nga đưa mắt nhìn Lý Lạc, thản nhiên đáp: "Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu. Ngày mai phủ Lạc Lam cũng có một số chuyện quan trọng cần phải trao đổi ở đây nữa."
"Hôm nay vừa mới tới thành Nam Phong, tiện đường qua đón cậu về nhà."
Giọng nói của cô cực kỳ êm tai, vừa lạnh lùng lại vừa trong trẻo, hệt như một viên đá ngọc rơi xuống con suối lặng thầm trong núi sâu vậy.
Lý Lạc gật đầu, cậu lại không hề cảm thấy thái độ này của Khương Thanh Nga có gì kỳ quái, bởi vì đã quen như vậy nhiều năm, biết rõ tính cách của cô là như vậy.
"Vậy thì đi thôi." Cậu nói, Khương Thanh Nga rất được hoan nghênh ở Học phủ Nam Phong. Đứng ở nơi đây quả thật có thể cảm nhận được những ánh mắt như lưỡi dao từ khắp bốn phía.
Khương Thanh Nga khẽ gật đầu, nhưng cô lại không xoay người luôn, mà lại đưa mắt nhìn về phía Đế Pháp Tình đang mang vẻ mặt kích động ở phía sau Lý Lạc: "Cô tên là Đế Pháp Tình đúng không?"
Đế Pháp Tình vô cùng kích động, vội vã gật đầu, mặt đỏ bừng lên đáp lại: "Khương học tỷ, chị vẫn còn nhớ em sao?"
Khương Thanh Nga bình tĩnh nói: "Tôi hy vọng sau này cô đừng làm phiền Lý Lạc nữa. Nếu không thì tôi sẽ đặc biệt "chăm sóc" anh trai cô đang học tại Học phủ Thánh Huyền Tinh đấy."
Vẻ mặt kích động của Đế Pháp Tình lập tức đơ cứng lại. Một hồi lâu sau, cô ta chỉ có thể gật đầu dưới ánh nhìn chăm chú của đôi con ngươi màu vàng tinh khiết kia của Khương Thanh Nga, đâu còn chút kiêu căng khi ở trước mặt Lý Lạc ban nãy.
Khương Thanh Nga nói xong rồi, lúc này mới xoay người, chiếc áo choàng màu xanh nhạt khẽ tung bay, đi vào bên trong chiếc xe kéo với Lý Lạc. Sau đó, con sư mã thú kia thét dài, đạp sương mù rồi vững chãi đi xa.
Mà Đế Pháp Tình thì đưa mắt nhìn chiếc xe kéo rời đi, một lúc sau mới xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy sự say mê.
"Khương học tỷ... Thật sự ngầu quá đi, yêu chết mất trời ơi!"