Chỉ có một số học viên đỉnh cao của Nhất Viện là nở nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.
Là học phủ đỉnh cao nhất Đại Hạ, thậm chí được coi là nổi trội ở các nước lân cận xung quanh, chắc chắn không phải ai cũng có thể vào được Học phủ Thánh Huyền Tinh.
"Không thấp hơn cảnh giới Thất Ấn..."
Lý Lạc tặc lưỡi, không hề cảm thấy bất ngờ về điều này. Hiện tại cậu chỉ mới ở cảnh giới Ngũ Ấn, còn cách hai giai đoạn nữa. Xem ra nửa tháng tới đây phải thực sự tu luyện điên cuồng rồi.
Mà Thất Ấn chỉ là chỉ tiêu cơ bản. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một cuộc tranh đấu. Cho nên, nếu Lý Lạc muốn an toàn hơn một chút, cậu cảm thấy có lẽ cần phải nâng cấp "Thủy Quang Tướng" của mình lên thêm chút nữa.
Chỉ có điều, khoảng cách từ Tướng ngũ phẩm lên lục phẩm không phải là nhỏ. Lý Lạc ước tính một chút, nếu làm như vậy, cậu cảm thấy thu nhập của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục sẽ bị một mình cậu nuốt sạch.
Trong lúc Lý Lạc trầm ngâm, các học viên trên sân đấu đã dần dần tản đi trong tiếng than thở. Đột nhiên, cậu cảm nhận được có người đi đến bên cạnh mình.
Lý Lạc quay đầu, lập tức nhìn thấy Lữ Thanh Nhi đang nhìn mình với sắc mặt lạnh nhạt.
"Chúc mừng thiếu phủ chủ." Cô ấy nói.
Lý Lạc vừa nhìn thấy cô ấy, lập tức muốn trốn đi theo phản xạ có điều kiện. Thế nhưng chân vừa mới nhấc lên, lại ngượng ngùng dừng lại.
Loading...
"Xin chào, xin chào." Lý Lạc chào hỏi qua loa chiếu lệ.
"Không trốn nữa sao?" Lữ Thanh Nhi hỏi.
"Đâu có trốn đâu." Lý Lạc lúng túng nói.
Lữ Thanh Nhi từ chối cho ý kiến, nói: "Lý Lạc, tôi rất cảm ơn cậu đã chỉ điểm Tướng Thuật cho tôi năm đó. Nhưng tôi nghĩ những năm qua cậu không nên trốn tránh tôi một cách trẻ con như vậy. Bởi vì tôi không chiếm đoạt vị trí của cậu và cậu cũng nên hiểu, vị trí này không phải ai nhường, mà là cần dùng thực lực để giành lấy."
"Lý Lạc, hiện tại tôi là người đứng đầu Học phủ Nam Phong. Nếu cậu muốn lấy lại vị trí này, vậy hãy đánh bại tôi. Trước đây vì để ý đến tâm tình nhạy cảm của cậu nên tôi không tiện nói những lời này. Nhưng hiện tại cậu đã giải quyết được vấn đề Không Tướng, nếu cậu còn là đàn ông thì hãy lấy lại những gì đã mất."
Lý Lạc cười khổ gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."
Lữ Thanh Nhi mỉm cười. Sau đó, Lý Lạc thoáng thấy được sự lạnh lẽo và tức giận tràn ra khỏi đôi mắt của cô ấy.
"Tôi đợi cậu... Ngoài ra tôi nói cho cậu biết, hành vi của cậu trong những năm qua đã khiến sự ngưỡng mộ của tôi dành cho cậu giảm đi rất nhiều, nên nếu có cơ hội..."
Nói đến đây, cô ấy lại dừng lại, chỉ là ánh mắt lạnh lùng kia đã nói lên tất cả.
Lời vừa dứt, cô ấy lập tức quay người rời đi.
Lý Lạc nhìn theo bóng lưng cô ấy, lắc đầu bất lực. Dường như lần này, cậu đã đắc tội với Lữ Thanh Nhi rồi. Quả nhiên phụ nữ càng đẹp thì càng nhỏ nhen!
Trong lúc cảm thán, đột nhiên cậu cảm nhận được một ánh mắt như kim châm dừng lại trên người mình, lập tức quay đầu lại.
Cậu nhìn thấy trên mộc đài cách đó không xa, một nhân vật đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt lạnh lùng, trong ánh mắt đó, tràn đầy sự cảnh cáo.
Đó là nhân vật đứng thứ hai của Nhất Viện hiện tại, Tống Vân Phong.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, ánh mắt của Tống Vân Phong đầy sắc bén và tính tấn công. Sau đó cậu ta khinh bỉ lắc đầu, môi mấp máy, truyền đến những lời không có tiếng.
"Lý Lạc, đừng gây chuyện, tránh xa Lữ Thanh Nhi ra."
Cậu ta tin rằng Lý Lạc chắc chắn biết ý nghĩa của khẩu hình này, bởi vì cậu ta cảm thấy đây là thao tác cơ bản.
Có điều Lý Lạc ở cách đó không xa lại nhíu mày, tự nhủ: "Tên ngốc này đang làm gì vậy, muốn nói chuyện thì cứ hét to lên, môi cứ mấp máy, khác gì chuột đang ăn vụng lương thực đâu, quỷ mới biết cậu đang nói cái gì."
Bởi vì không thể phân biệt được đối phương rốt cuộc đang làm gì, thế là cuối cùng Lý Lạc chỉ lắc đầu, lười để ý đến tên này, xoay người rời đi ngay.
Tống Vân Phong trên mộc đài nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Lạc rời đi, hai mắt nheo lại, ánh mắt âm u.
Lại dám coi thường mình như vậy? Quá kiêu ngạo.
Ánh mắt của Lý Lạc trước đó khiến cậu ta nhớ lại lúc Lý Lạc phong độ nhất ở Học phủ Nam Phong, Lý Lạc khi ấy, hào quang vạn trượng.
Thế nhưng...
Tống Vân Phong không nhịn được mà nắm chặt thanh gỗ, bóp ra từng vết nứt.
Cậu đang giả vờ cái gì vậy... Cậu thật sự cho rằng, chỉ với Tướng ngũ phẩm, cậu có thể trở lại như trước kia ngay lập tức sao?