logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP

Chương 28 - [Bản Dịch] Vạn Tướng Chi Vương

Tác giả:

Nghe chương này

Chia sẻ:

Nội dung chương

Tuy nhiên, lúc này Khương Thanh Nga lại thể hiện ra sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Cô dùng giọng nói dịu dàng trấn an sáu vị Các chủ, cuối cùng lại dặn dò một số việc rồi mới để bọn họ lui xuống.

Đợi đến khi mọi người đều đã lui xuống, trong phòng khách trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của Lý Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà trước mặt. Mãi đến khi một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp xuất hiện trước mặt, cậu mới hoàn hồn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Thanh Nga đang cúi đầu, đôi mắt vàng kim lẳng lặng nhìn cậu.

"Xem ra tuy bề ngoài cậu tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất tức giận." Khương Thanh Nga nhàn nhạt nói.

Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Sao có thể không tức giận?"

Hôm nay, Bùi Hạo có thể nói là coi cậu không ra gì, cái gọi là yêu cầu cậu giải trừ hôn ước, càng là muốn đem mặt cậu ấn xuống đất mà chà đạp.

"Nhưng mà, biểu hiện của cậu cũng không tệ, không quá mức thất thố." Đôi môi đỏ mọng của Khương Thanh Nga khẽ cong lên một nụ cười, trong giọng nói mang theo một tia tán thưởng.

Lý Lạc thở dài: "Thực ra nếu có thể, tôi càng muốn trực tiếp đánh chết anh ta ngay tại chỗ, giúp cha mẹ dọn dẹp môn hộ."

Không thất thố, phần lớn là bởi vì cậu thật sự không thể làm gì được.

Lúc này, Lý Lạc lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của sức mạnh bản thân, cái gọi là thiếu phủ chủ, sau khi mất đi cha mẹ, thực ra cũng chẳng là gì cả.

aff link

Dĩ nhiên, cậu cũng hiểu rõ rằng lý do quan trọng hơn vẫn là cái gọi là Không Tướng bẩm sinh của mình. Mọi người đều cho rằng cậu chẳng có chút tiềm năng nào, nên tự nhiên họ sẽ xem thường cậu.

"Chẳng ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi mãi cả, nhẫn nhịn thích hợp không có gì đáng xấu hổ.” Khương Thanh Nga nhẹ nhàng an ủi.

Lý Lạc gật đầu, nói: "Sau chuyện ngày hôm nay, tôi mới thực sự nhận ra hiện tại, phủ Lạc Lam của chúng ta đang gặp phải bao nhiêu rắc rối. Hai năm qua, quả thật đã khiến chị Thanh Nga vất vả quá nhiều rồi."

Phủ Lạc Lam ban đầu quật khởi quá nhanh nhưng chính vì vậy mà nền tảng mới trở nên nông cạn như vậy. Điều này dẫn đến một khi những người sáng lập là Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam mất tích, tòa tháp cao này đã lập tức trở nên không còn vững chắc.

Nếu không phải nhờ hai năm nay, Khương Thanh Nga dốc hết toàn lực ổn định lòng người, e rằng hiện tại sẽ không chỉ có một mình Bùi Hạo sinh ra tâm tư.

Khương Thanh Nga ngồi xuống bên cạnh, đôi chân dài trắng nõn thon thả tao nhã xếp chồng lên nhau, nói: "Những lời Bùi Hạo nói trước đó, cậu không cần quá để ý, tôi sẽ xử lý anh ta, chỉ là cần một chút thời gian."

Nói đến đây, trong đôi mắt vàng thuần khiết kia lướt qua một tia sát ý nhàn nhạt.

"Vì cậu và tôi đã có ước định, nên khi thời điểm đến, tôi tất nhiên sẽ giao lại cho cậu toàn bộ phủ Lạc Lam, một cách trọn vẹn."

"Cho nên, chuyện của phủ Lạc Lam, tạm thời cậu không cần bận tâm. Điều mà cậu nên nghĩ đến lúc này… chính là kỳ thi của Học phủ Nam Phong vào tháng sau. Nếu cậu không thể bước chân vào Học phủ Thánh Huyền Tinh thì mọi ước định sẽ mất đi hiệu lực." Khương Thanh Nga khẽ mở đôi môi đỏ thắm, bình thản nói.

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nét cười nhàn nhạt, sau đó nói tiếp: "Nhưng nếu cậu cảm thấy bản thân không có nhiều khả năng vượt qua, thì cứ nói thẳng với tôi một tiếng. Tôi có thể xem ước định này như một lời bộc phát trong phút chốc của cậu mà thôi."

Lý Lạc chớp mắt, sau đó giơ tay ra, thản nhiên nói: "Đưa tay cho tôi."

Khương Thanh Nga nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, khẽ ngẩn người trong giây lát. Nếu là người khác dám đối xử với cô như vậy, có lẽ cô đã chẳng ngần ngại vung kiếm chém thẳng một nhát mà không cần suy nghĩ. Nhưng với Lý Lạc thì… mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đặc biệt khác thường.

Vì thế, cuối cùng cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng đưa một bàn tay nhỏ nhắn ra, đặt vào lòng bàn tay của Lý Lạc.

Lý Lạc từ tốn nắm lấy bàn tay ấy, cảm giác mềm mại mịn màng khiến lòng cậu khẽ rung động. Có lẽ vì Khương Thanh Nga mang trong mình Quang Minh Tướng nên làn da của cô đặc biệt trắng ngần óng ánh, tựa như ngọc đẹp không tì vết, khiến người ta chỉ muốn giữ mãi không buông.

Thế nhưng, Lý Lạc cố gắng kìm nén ý muốn vuốt ve bàn tay ấy, sau đó khẽ điều động một đạo Tướng Lực cực kỳ yếu ớt, từ lòng bàn tay chậm rãi tuôn ra.

Vẻ mặt của Khương Thanh Nga vốn dĩ khá bình tĩnh nhưng khi đạo Tướng Lực yếu ớt kia tuôn ra, sắc mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng.

Năm ngón tay thon dài khẽ xoay ngược, nắm chặt lấy bàn tay của Lý Lạc. Một luồng cảm giác tinh tế lập tức tràn vào cơ thể cậu. Và rồi, cô phát hiện Tướng Cung vốn trống rỗng trước đây của Lý Lạc giờ đây đang tỏa ra ánh sáng xanh lam rực rỡ.

Khương Thanh Nga hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt Lý Lạc, trên đó thoáng hiện một nụ cười nhẹ. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Đây là… Thủy Tướng?”

“Cậu đã có Tướng rồi ư?”

Mãi một lúc lâu sau, Khương Thanh Nga mới từ từ thả lỏng bàn tay, nói: “Có phải thứ mà sư phụ và sư nương để lại đã giúp cậu giải quyết không?”

Lý Lạc gật đầu xác nhận.

Khương Thanh Nga khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Đây thực sự là tin vui nhất trong ngày hôm nay.”

“Tuy Thủy Tướng này của cậu phẩm cấp dường như không cao nhưng lại mang một cảm giác thuần khiết đặc biệt. Có lẽ đó là kết quả từ những thiên tài địa bảo mà sư phụ và sư nương đã để lại cho cậu.”

“Dù sao đi nữa, đây là một khởi đầu đầy hứa hẹn.”

Có thể thấy được, tâm trạng của Khương Thanh Nga lúc này rất tốt, đôi lông mày mảnh khảnh có phần sắc bén, đều hơi giãn ra.

Cuối cùng, cô còn nói đùa với Lý Lạc một câu: "Chúc mừng cậu, khoảng cách đến mục tiêu muốn giải trừ hôn ước với tôi lại gần thêm một bước nhỏ."

Lý Lạc bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó trầm mặc một lát rồi nói: "Chị cảm thấy câu nói trước đó của anh ta về việc liên quan đến cha mẹ tôi có bao nhiêu phần đáng tin?"

Khương Thanh Nga khẽ chớp đôi mi dài thanh tú, bình tĩnh nói: "Mặc dù tôi không biết anh ta lấy được một số tin tức từ đâu nhưng tôi chỉ cảm thấy, loại người thiển cận như anh ta, làm sao có thể biết được sự cường đại của sư phụ và sư nương."

"Cho dù hai vị ấy vì một số nguyên nhân nào đó mà tạm thời bị trói buộc nhưng tôi tin rằng, họ nhất định sẽ bình an vô sự."

Lý Lạc nghe vậy cũng chậm rãi dùng sức gật đầu.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Khương Thanh Nga đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Lúc này, ánh nắng dịu dàng đổ xuống, rọi lên thân hình nhỏ nhắn mà cân đối của cô. Ánh sáng lướt theo những đường cong duyên dáng, tạo nên một vẻ đẹp khiến lòng người không khỏi xao xuyến.

“Ngày mai tôi sẽ trở về Vương Thành, nếu cậu có bất cứ nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với chị Thái Vi. Chị ấy sẽ ở lại quận Thiên Thục một thời gian để hỗ trợ quản lý các sản nghiệp của phủ Lạc Lam tại đây.”

Sau khi dặn dò vài điều, Khương Thanh Nga khẽ nghiêng đầu. Góc nghiêng hoàn mỹ của khuôn mặt cô hướng về phía Lý Lạc, được ánh nắng tô điểm thêm phần rực rỡ.

Đôi mắt vàng kim óng ánh của cô dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, khiến ánh mắt người ta chìm sâu vào trong đó, khó mà quên được.

“Vậy nên… Lý Lạc, tôi hy vọng lần tới gặp lại cậu sẽ là ở Học phủ Thánh Huyền Tinh.”

Cô mỉm cười, khẽ nói.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn