Lời nói của Bùi Hạo giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim, khiến mấy vị Các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga trong phòng khách đều lộ vẻ tức giận.
Ánh mắt của bọn họ không nhịn được nhìn về phía Lý Lạc nhưng lại kinh ngạc phát hiện sắc mặt của cậu không hề lộ ra vẻ tức giận. Điều này khiến bọn họ thở phào một hơi, đồng thời cũng có phần cảm thán, vị thiếu phủ chủ này tuy Không Tướng bẩm sinh nhưng ít nhất tâm tính vẫn tương đối tốt.
Bùi Hạo cũng nhận ra rằng Lý Lạc hoàn toàn thờ ơ trước lời nói của mình, điều này khiến anh ta hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức hiểu ra, có lẽ những biến cố trong những năm qua đã sớm giúp Lý Lạc nhìn thấu sự tàn khốc của hiện thực.
"Nói xong chưa?" Giọng Lý Lạc vẫn bình thản như cũ.
Bùi Hạo cười nhạt.
"Thực ra tôi khá tò mò, rõ ràng cha mẹ tôi đối với anh có thể coi là có đại ân, vậy mà tại sao dường như anh lại càng oán hận họ sâu sắc hơn?" Lý Lạc hỏi.
Bùi Hạo nghe vậy thì trầm mặc vài giây, rồi thản nhiên nói: "Sư phụ và sư nương đối với tôi quả thực không tệ, chỉ là bọn họ luôn biết tôi muốn cái gì. Tôi muốn trở thành đệ tử chân chính của bọn họ, chứ không phải là một đệ tử trên danh nghĩa."
"Để đạt được mục tiêu này, tôi đã vì phủ Lạc Lam lập bao nhiêu công lao nhưng bọn họ lại chưa từng mở lời... Cậu có biết tôi đã kỳ vọng bao nhiêu lần rồi cuối cùng hóa thành thất vọng không?"
Lý Lạc cười nói: "Đây chính là cho một đấu gạo thành ân nhân, cho một thúng gạo thành kẻ thù sao? Tuy nhiên bây giờ xem ra, cha mẹ tôi làm như vậy không sai. Tôi không cho rằng với tính cách vong ân bội nghĩa của anh, nếu bọn họ thật sự thu anh làm đệ tử thân truyền, anh sẽ vì vậy mà thu liễm lại."
"Cho anh thân phận đệ tử thân truyền, chẳng qua cũng chỉ làm tăng thêm dã tâm của anh, giúp anh càng dễ dàng chiếm đoạt phủ Lạc Lam mà thôi."
Bùi Hạo lắc đầu, không muốn tranh cãi quá nhiều với Lý Lạc về vấn đề này, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra cậu đối với đề nghị của tôi, không có hứng thú gì."
Lý Lạc gật đầu, nói: "Anh đừng có phí công vô ích, hôn ước là chuyện giữa tôi và chị Thanh Nga, sẽ không vì bất kỳ uy hiếp nào của anh mà thay đổi."
Bùi Hạo nghe vậy thì thở dài một tiếng, nói: "Lý Lạc, tham lam sẽ phải trả giá đắt, bây giờ không còn như trước nữa, cậu đã không còn tư cách tùy hứng."
Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, tuy rằng về mặt khí thế cậu yếu hơn đối phương rất nhiều nhưng thứ ẩn chứa trong ánh mắt đó, lại khiến Bùi Hạo cảm thấy có phần không thoải mái.
"Bùi Hạo, câu này, tôi cũng tặng lại cho anh." Khi Lý Lạc nói câu này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bùi Hạo cười khan, nói: "Lý Lạc, cậu thật sự cho rằng tiểu sư muội có thể bảo vệ cậu mãi sao? Cậu vẫn còn quá ngây thơ."
"Tuy nhiên, nếu cậu không tán thành đề nghị của tôi, vậy thì thôi, như tôi đã nói trước đó, từ hôm nay trở đi, ba Các do tôi quản lý sẽ không nộp kim cung cho kho phủ nữa. Tương tự, bất kỳ mệnh lệnh nào do phủ ban xuống... ba Các có thực hiện hay không, thì phải xem tâm trạng của tôi."
Sắc mặt của sáu vị Các chủ khác trong phòng khách dần trở nên lạnh lùng.
Tuy rằng trong sáu người có hai vị Các chủ thuộc phe trung lập nhưng nếu Bùi Hạo thật sự muốn chia rẽ phủ Lạc Lam, thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Nếu như vậy, e rằng bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Khương Thanh Nga, tiến hành vây quét ba Các này và Bùi Hạo.
Chỉ là một khi đã đến bước đó, sự chia rẽ của phủ Lạc Lam sẽ bị phơi bày trước mắt các thế lực ở nước Đại Hạ.
"Thế nào? Muốn ra tay với tôi?" Bùi Hạo dường như nhận ra được sự lạnh lẽo trong mắt bọn họ, lập tức cười khẽ.