Cốc! Cốc!
Thứ đánh thức Lý Lạc khỏi bóng tối là những tiếng đập cửa dồn dập, mí mắt nặng trĩu của cậu cố gắng hết sức từ từ mở ra, đập vào mắt là khung cảnh căn phòng quen thuộc.
"Đây là... xảy ra chuyện gì vậy?"
Cậu lẩm bẩm tự nói nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra giọng nói của mình yếu ớt đến đáng sợ. Âm thanh mong manh như tơ, chẳng khác nào một ông lão tàn tạ như ngọn đèn dầu lay lắt trước gió.
Lý Lạc cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi mặt đất, thế nhưng sau bao nhiêu lần thử, cậu mới nhận ra tay chân mình hoàn toàn vô lực, chẳng còn chút sức lực nào để nhúc nhích.
Cuối cùng cậu chỉ có thể nằm trên mặt đất một lúc lâu, lúc này mới có sức lảo đảo đứng dậy, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Thiếu phủ chủ, cậu không sao chứ?" Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến một giọng nữ, nghe giọng nói, dường như là Thái Vi, trợ thủ của Khương Thanh Nga.
Lý Lạc ho khan một tiếng, nói: "Tôi dậy muộn, có chuyện gì vậy?"
"Là Thanh Nga bảo tôi đến thông báo cho cậu, chín vị Các chủ của phủ Lạc Lam đều đã đến, mời cậu chuẩn bị một chút." Giọng nói nhu mì, quyến rũ của Thái Vi vang lên.
"Được." Lý Lạc nói, đồng thời đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ. Lúc này, ánh sáng ban mai đã tràn ngập khắp nơi, hiển nhiên cậu đã nằm trên mặt đất suốt cả đêm.
Nghe thấy Lý Lạc đáp lời, mặc dù Thái Vi ở bên ngoài cửa có hơi kỳ lạ vì giọng nói yếu ớt của cậu nhưng vẫn rời đi.
Lý Lạc đưa mắt nhìn về phía vị trí đặt quả cầu thủy tinh đêm qua nhưng ngay lập tức sững sờ khi phát hiện quả cầu thủy tinh màu đen đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn sót lại một đống tro tàn màu đen vương vãi.
Rõ ràng, cơ chế tự hủy bên trong quả cầu đã được kích hoạt, hoàn toàn xóa sạch mọi dấu vết.
Lý Lạc nhìn vào chiếc gương bên cạnh, trong đó phản chiếu khuôn mặt của cậu. Cậu chỉ nhìn một cái thì sắc mặt đã không nhịn được thay đổi.
Bởi vì trong gương, khuôn mặt cậu tái nhợt đến đáng sợ. Cảm giác đó... như thể toàn bộ máu trong cơ thể đã bị rút cạn.
Hơn nữa, thay đổi lớn nhất là tóc của cậu... Mái tóc đen nhánh ban đầu, lúc này đã biến thành màu trắng xám, rõ ràng là do mất quá nhiều máu huyết.
Lý Lạc ngây người nhìn thiếu niên tóc trắng trong gương, một lúc lâu sau, mới thở ra một hơi: "Vậy mà... lại trở nên đẹp trai hơn."
Vui vẻ trong đau khổ một phen, Lý Lạc lại cười khổ nói: "Quả nhiên, dung hợp đạo Hậu Thiên Chi Tướng kia, máu huyết dự trữ 17 năm của bản thân đều bị tiêu hao hơn phân nửa..."
Tình trạng mất quá nhiều máu huyết này khiến cậu cảm thấy vô cùng suy yếu, đi vài bước cũng có cảm giác chóng mặt.
Hơn nữa ngoài điều này ra, cậu còn cảm thấy cơ thể có một cảm giác trống rỗng khó tả, loại trống rỗng đó không phải là trống rỗng trong tâm cảnh, mà là... sự thiếu hụt của tuổi thọ.
Lý Lạc mím đôi môi không chút máu, từ giờ trở đi, cậu chỉ còn lại năm năm tuổi thọ thôi sao?
Thật khiến người ta... cảm thấy cấp bách.
Lý Lạc thở ra một hơi rồi lại nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu cảm ứng bên trong cơ thể.
Cảm giác của cậu chìm thẳng vào vị trí Tướng Cung trong cơ thể. Trước kia, ba tòa Tướng Cung đều trống rỗng nhưng bây giờ, trong tòa Tướng Cung thứ nhất lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, một luồng sức mạnh thoải mái và dịu dàng đang không ngừng tỏa ra từ Tướng Cung đó, đồng thời thấm nhuần vào cơ thể khô cạn.
Thần thức của Lý Lạc nhìn chằm chằm vào tòa Tướng Cung màu xanh lam kia, vào giờ khắc này, cho dù cậu đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được xúc động.