Sau khi rời khỏi Kim Long Bảo Hàng, trong xe ngựa, Khương Thanh Nga vẫn giữ im lặng, vì vậy mà Lý Lạc cũng không lên tiếng, chỉ ôm chặt chiếc hộp trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi xe ngựa đến bên ngoài một tòa trang viên nguy nga tráng lệ. Bên trong trang viên, có núi nhỏ nhấp nhô, đình đài san sát, trông vô cùng khí phái.
Đây chính là nơi tọa lạc của phủ đệ cũ của phủ Lạc Lam do cha mẹ Lý Lạc năm xưa sáng lập.
Bốn con sư mã thú dừng lại trước cổng trang viên, Lý Lạc và Khương Thanh Nga cùng bước xuống xe.
"Nơi này so với trước kia, thật sự đã lạnh lẽo hơn rất nhiều." Khương Thanh Nga nhìn quanh trang viên, khẽ cảm thán.
Năm đó khi cha mẹ Lý Lạc còn tại thế, nơi này chính là tổng bộ của phủ Lạc Lam, cảnh tượng tấp nập người ra vào lúc đó và sự vắng vẻ hiện tại, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
"Tổng bộ của phủ Huyền Lạc đã chuyển đến Vương Thành từ lâu rồi, nơi này chỉ là một phủ đệ cũ, vắng vẻ cũng là lẽ đương nhiên." Lý Lạc cười nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, sau cánh cổng lớn cũng có người bước ra nghênh đón.
Dẫn đầu là một lão giả, trên mặt mang theo nụ cười chất phác, hiền hậu. Bên cạnh ông ấy còn có một cô gái, cô gái này có nét trang điểm khá thành thục cùng với dung mạo xinh đẹp. Đặc biệt nhất là dáng người đầy đặn, đường cong tinh tế, tựa như trái đào chín mọng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ quyến rũ động lòng người.
"Chú Lưu."
Lý Lạc gọi lão giả một tiếng, vị lão giả này là người đã đi theo cha mẹ cậu từ thuở ban đầu, hiện tại đang quản lý tòa phủ đệ cũ này, đồng thời cũng chăm sóc cuộc sống thường ngày của Lý Lạc.
Nhưng mà, cô gái thành thục xa lạ kia lại khiến Lý Lạc có phần nghi hoặc.
"Chú Lưu, đã lâu không gặp." Khương Thanh Nga khẽ gật đầu với lão giả, sau đó giới thiệu với Lý Lạc: "Vị này là chị Thái Vi, chị ấy là trợ thủ của tôi ở Vương Thành, giúp tôi quản lý rất nhiều công việc của phủ Lạc Lam."
"Ra mắt thiếu phủ chủ." Mỹ nhân thành thục tên Thái Vi hướng về phía Lý Lạc lộ ra nụ cười tươi tắn, ánh mắt dường như đánh giá Lý Lạc một chút.
Lý Lạc gật đầu cười: "Vất vả cho chị Thái Vi rồi."
"Trong thời gian tới, chị Thái Vi sẽ ở lại thành Nam Phong, quản lý một số sản nghiệp của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục. Tất cả mọi việc đều sẽ báo cáo lại với cậu." Khương Thanh Nga tiếp tục nói.
Lý Lạc ngẩn ra. Kể từ khi phủ Lạc Lam chuyển tổng bộ đến Vương Thành, rất nhiều sản nghiệp ở bên quận Thiên Thục này hầu như không có biến động gì, tình hình vẫn luôn ổn định. Sao bây giờ chị Thanh Nga lại đột nhiên phái trợ thủ đắc lực đến tiếp quản?
“Sự tình có biến sao?” Lý Lạc trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Việc Khương Thanh Nga đột ngột trở về lần này, rõ ràng không chỉ đơn thuần vì ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Khương Thanh Nga im lặng chốc lát, gương mặt tinh xảo thoáng trở nên lạnh lùng hơn một chút, ngay sau đó cô cất bước đi vào trong trang viên, đồng thời ra hiệu cho Lý Lạc đi theo.
"Mặc dù cậu ở lại thành Nam Phong nhưng chắc hẳn cũng đã nghe được một vài tin đồn về phủ Lạc Lam đúng không? Những chuyện này trước đây tôi không nói với cậu, là sợ ảnh hưởng đến cậu." Bước đi trên con đường rải đá vụn, giữa bóng cây có những đốm nắng rơi xuống, giọng nói của Khương Thanh Nga trong trẻo mà lạnh lùng.
Lý Lạc gật đầu, tuy rằng cậu không nhúng tay vào chuyện của phủ Lạc Lam nhưng cũng có thể đoán được, sao ngần ấy năm cha mẹ cậu mấy tích, phủ Lạc Lam tất nhiên sẽ không thể yên bình.
Ở nước Đại Hạ này, muốn khai phủ không phải chuyện đơn giản, mà một trong những điều kiện tiên quyết quan trọng là chỉ có Phong Hầu giả mới đủ tư cách lập phủ.
Hiện nay ở nước Đại Hạ, tổng cộng có năm phủ lớn, mà phủ Lạc Lam chính là một trong số đó.
Trong năm phủ lớn này, tuy phủ Lạc Lam có thời gian thành lập ngắn nhất nhưng thời gian quật khởi lại nhanh nhất, bởi vì năm đó cha mẹ của Lý Lạc đều đã bước vào cảnh giới Phong Hầu.
Dương Huyền Hầu, Lý Thái Huyền.
Lam Hầu, Đạm Đài Lam.