Ta dí chân lên mặt hắn, đạm mạc nói:
- Trước đó tiểu điệt vẫn là điều chỉnh tư thế nói chuyện với người một chút, như vậy mới có thể thoải mái mà kể câu chuyện dài này được!
La Bính Quyền bị giẫm mặt ở trước mọi người vô cùng nhục nhã, cố gắng thoát ra nhưng không được thì tức giận hét lớn:
- La Chinh! Thả ta ra! Thả ta ra! Ta liều chết với ngươi!
Ta nhếch mép:
- Ồ! Đến giờ này mà La Bính Quyền thúc vẫn nghĩ rằng có thể liều chết được với ta hay sao? Thúc vẫn cho rằng với bản lĩnh rác rưởi của người có tư cách làm điều đó với ta thật đấy à? Cố gắng thoát được bàn chân của ta rồi hãy nói!
Ở gần đó Thải Bích phu nhân sợ hãi quỳ xuống:
- La Chinh! Hãy tha cho thúc phụ của con! Là chúng ta sai! Chúng ta không nên hãm hại các người!
Ta nhíu mày:
- Thải Bích phu nhân! Hiện giờ thẩm nói những lời này có ý nghĩa gì sao? Tại sao lúc các người thắng thế, chèn ép chúng ta thì người không nói ra những lời như thế này? Thật nực cười, muốn ta tha cho chồng và con của thẩm hiện tại, thẩm vẫn là nên trả giá rồi!
Loading...
Vào lúc này một nhóm đệ tử dòng chính mang theo La Phái Nhiên bước vào, chỉ thấy La Phái Nhiên lúc này thân tàn ma dại, hơi thở thoi thóp. Cả La Bính Quyền và Thải Bích phu nhân đều sợ hãi. Thải Bích phu nhân vội chạy lại ôm lấy con:
- Nhiên Nhi! Con của mẹ! Con của mẹ mau tỉnh lại!
Ta thở dài:
- Hắn hành hạ tộc nhân của ta, còn muốn hại chết ta, có điều dẫu sao với ta cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Mà thẩm chung quy cũng là một nữ nhân tốt, từ bé đối với ta cũng khá cưng chiều, chỉ là do chồng, con mình ham mê quyền lực nên mới vướng vào cuộc tranh đấu này. Xét thấy thẩm đối với con trai thương xót như vậy ta cũng đau lòng. Vì thế ta sẽ cứu sống hắn lại, nhưng phế đi toàn bộ tu vi của hắn. Sau này ở trong gia tộc cũng sẽ bị quản lý gắt gao. Thải Bích phu nhân! Sau này mong rằng thẩm sẽ dành thời gian dạy dỗ hắn một chút để hắn có thể làm một đứa con có cơ hội báo hiếu cho mẹ của mình!
Ta vung tay ra, bay đến trước mặt của nàng một viên đan dược. Thải Bích thẩm cầm lấy viên đan dược vội vàng nhét vào miệng của La Phái Nhiên, chẳng mấy chốc sau đã thấy thương thế của hắn dần hồi phục. Mặc dù vậy ho ra một chút máu, cơ thể yếu ớt, hiển nhiên tu vi đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Nhìn thấy con trai có thể tỉnh lại Thải Bích thẩm thẩm trong lòng vô cùng vui mừng. Mà La Bính Quyền cũng run giọng nói:
- La Chinh! Đa tạ ngươi!
Ta hừ lạnh:
- La Bính Quyền thúc! Cũng không cần phải cảm kích sớm như vậy! Hiện tại tiểu điệt cũng không muốn phải ra tay lấy đi sinh mạng của người! Ta đây phế đi tu vi của ngươi! Giam cầm ngươi một đời trong La gia ta để hối lỗi! Người không có ý kiến gì chứ?
La Bính Quyền thở dài:
- Ngươi đã tha mạng cho con ta, hiện tại đến bản thân ta không giết, La Bính Quyền ta thật lòng hổ thẹn với cương vị là thúc thúc của ngươi! Có gì mà ý kiến nữa chứ? Xưa nay tranh quyền đoạt lợi đều là tàn nhẫn. Hiện tại ta bản thân thất thế, được ngươi tha mạng đã là đại ân huệ! La Chinh! Ra tay đi!
Ta gật đầu, đặt tay lên trên người của La Bính Quyền:
- Vậy tốt! Tiểu điệt thất lễ rồi!
Một luồng sức mạnh đáng sợ của ta bộc phát, trong thoáng chốc tu vi của La Bính Quyền bị nghiền nát. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi:
- La Chinh! Rốt cuộc là ngươi có tu vi đáng sợ đến cỡ nào?
Ta mỉm cười, giải thoát cho La Bính Quyền mà ngồi lên trên ghế chủ tọa nói:
- Tu vi của ta đủ để khiến cho La gia chúng ta từ nay về sau quật khởi. Từ này về sau tại Sùng Minh Quận này không có thế lực nào dám tranh phong cùng chúng ta nữa!
La Bính Quyền thở dài rồi cười lớn:
- Ha ha ha ha! Vậy mà trước đó ta còn nghĩ rằng bản thân mình có thể thay thế cho La Tiêu huynh để thống lĩnh La Gia ta phát dương quang đại. Không ngờ cháu trai ta lại ẩn nhẫn sâu như vậy, còn trẻ tuổi đã có tu vi đáng sợ bậc này! Ta vậy mà lại muốn lật đổ các ngươi thật là nực cười! Ha ha ha!
La Tiêu phụ thân và Lê Lạc Thủy mẫu thân cũng nhìn nhau mỉm cười:
- Chinh Nhi! Thật không ngờ con lại ẩn giấu bản thân sâu như vậy. Hôm nay nếu như không nhờ con có bản lĩnh thì sợ rằng La gia ta đã lâm nguy rồi!
Sau đó La Tiêu phụ thân đứng trước tất cả mọi người nói lớn:
- Hôm nay ta chính thức phong La Chinh con ta trở thành La gia tộc trưởng đời kế tiếp! Các ngươi thấy thế nào!
Các đệ tử dòng chính cùng rất nhiều thành viên gia tộc lúc này đều đã tụ tập lại xung quanh tộc trưởng phủ đều quỳ xuống, khuôn mặt ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng:
- Thuộc hạ ra mắt La Chinh tộc trưởng đại nhân! Xin chúc mừng người!
Ta ngồi ở trên cao nhìn mọi người gật đầu mà nói:
- Cám ơn phụ thân đã nhường chức vị tộc trưởng này cho con! Cũng cám ơn mọi người đã ủng hộ! Ta nhất định sẽ tận lực để tộc ta phát dương quang đại! Hiện tại mời mọi người hãy đứng dậy!
Vào lúc này ngay cả đám người La Bính Quyền thúc phụ cũng quỳ xuống hướng về phía ta mà chúc mừng. La Phái Nhiên hướng về phía ta mà nói:
- La Chinh tộc trưởng! Chúc mừng ngươi! Cám ơn ngươi đã tha cho gia đình chúng ta!
Ta gật đầu mỉm cười thân thiện với hắn.
Suy cho cùng với La Bính Quyền thúc phụ bọn hắn hiện tại tu vi đã hoàn toàn bị phế bỏ, cuộc sống sau này đều phải dựa vào sự che chở của chúng ta, hơn thế nữa kẻ thù cũng rất nhiều, chỉ có thể mong chờ vào chúng ta bảo vệ nên hiện tại chỉ có thể cúi đầu. Mà bản thân ta thì thấy gia đình có thể hóa giải bất hòa, nhìn thấy La Bính Quyền thúc phụ đám người có thể buông bỏ chấp niệm và thù hận thì cũng không mong mỏi gì hơn.
Dẫu sao cũng là một gia đình từ nhỏ cùng ta lớn lên. Bản thân ta cũng mong họ có thể quay đầu, trở thành những người sống có ích.
Thải Bích thẩm thẩm mỉm cười xinh đẹp tiến lại chỗ ta, khẽ cúi người sâu xuống nhìn vào mắt ta mà nói:
- La Chinh chất điệt! Từ nhỏ không phải vẫn nói thẩm luôn cưng chiều con sao? Hiện tại cám ơn con đã nương tình tha cho chồng con của thẩm! Bây giờ con đã trở thành tộc trưởng của chúng ta, cuộc sống sau này của đám người chúng ta đều trông cậy cả vào con rồi! Mong con từ nay về sau bỏ qua hiềm khích, tha thứ cho chúng ta cũng như quan tâm đến chúng ta thật nhiều nhé! Hiện tại chồng và con ta đều đã không còn tu vi, sẽ rất mực trung thành với con, chúng ta chỉ còn là những thành viên gia tộc yếu đuối mong con bảo vệ rồi!