Tuy là há miệng phún ra, song luồng bạch khí ấy bay đi hệt như tên bắn và phủ trùm một khoảng hơn trượng. Vân Dật Long cảm thấy lạnh thấu xương, toàn thân run lên.
Chàng giật mình kinh hãi, vội vung động song chưởng, một vòng xoay đỏ bay vút ra, Vân Dật Long chạm vào làn sương trắng. Lập tức tiếng rào rào vang dội, liền thì hơi lạnh tiêu tan, làn sương trắng biến mất.
Người áo trắng mặt vẫn treo nụ cười ghê rợn, chằm chặp nhìn Vân Dật Long nói:
- Ngươi đã bình an vô sự trước huyền băng chân lực của ta thì không phải đơn giản, danh tánh ngươi là gì? Và chưởng pháp của ngươi từ đâu ra?
Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:
- Kẻ này là Vân Dật Long, tôn giá đã nghe nói bao giờ chưa?
Người áo trắng cười khằng khặc, nhảy dựng lên nói:
- Thì ra ngươi là Vân Dật Long, quả đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, không ngờ lại tình cờ gặp ngươi tại đây, vậy là vừa rồi ngươi đã thi triển Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng phải không?
Vân Dật Long cười khảy:
- Nhãn lực của lão cũng còn khá, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng tính thuộc dương cương, vừa đúng khắc chế huyền băng chân lực của lão, điều ấy có lẽ lão chẳng thể nào phủ nhận được.
Loading...
Người áo trắng gật đầu:
- Điều ấy ta không phủ nhận. Tuy nhiên, nếu ngươi cậy vào Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng thoát khỏi tay ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong khi nói đã đưa tay lấy chiếc quạt to trên lưng xuống.
Vân Dật Long cười khảy:
- Có lẽ lão cũng biết rõ Vân mỗ không chỉ cậy vào Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng thủ thắng!
Người áo trắng quát to:
- Bất kể ngươi cậy vào gì, nếu ngươi thoát được dưới tay Tứ Thiên Tôn này, Tây Môn Văn ta hôm nay sẽ hoành chưởng tự tuyệt, chết cho ngươi thấy!
Đoạn liền vung quạt lao tới tấn công.
Vân Dật Long lách người sang bên quát:
- Khoan động thủ đã!
Tây Môn Văn thu quạt nói:
- Nếu ngươi tự biết không phải địch thủ, hãy xuôi tay chịu trói, ta sẽ xử nhẹ cho!
Vân Dật Long cười khảy:
- Vân mỗ muốn hỏi thử, danh hiệu Tứ Thiên Tôn của lão từ đâu mà có vậy?
Tây Môn Văn phá lên cười:
- Tứ Thiên Tôn dĩ nhiên là vì ta xếp hàng thứ tư, chả lẽ ngươi chưa từng nghe nói tới Ngũ Hành Thiên Tôn sao?
Vân Dật Long nhíu mày lẩm bẩm:
- Ngũ Hành Thiên Tôn… Ngũ Hành Thiên Tôn…
Đoạn bỗng ngửa mặt cười vang nói:
- Vân mỗ nhớ là có Tứ nhạc ngũ ma, chứ chẳng nhớ có Ngũ Hành Thiên Tôn nào cả!
Tây Môn Văn ngạo nghễ:
- Không sai, bọn ta chính là Ngũ Hành Thiên Tôn đã chia nhau cư trú tại Âm Sơn, Trường Bạch, Miêu Lãnh và Võ Chi!
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Tà ma tức là tà ma, tự ý đặt ra danh hiệu Thiên tôn thì phỏng có ích gì?
Tây Môn Văn tức giận:
- Nội việc ngươi buông lời xấc xược là đã đáng tội chết rồi!
- Hứ, Tứ Nhạc Ngũ Ma chẳng ai hòa thuận với ai, đã không tới lui với nhau từ lâu, chả lẽ bây giờ lại quy tụ hay sao, có điều là giới võ lâm không ai thèm biết đó thôi!
Vân Dật Long gằn giọng:
- Hãy nói ra mối quan hệ giữa các người với Chính Nghĩa Nhai như thế nào?
Tây Môn Văn buông giọng lạnh tanh nói:
- Điều ấy không thể cho ngươi biết được. Vả lại, ngươi có biết cũng vô ích, bởi ngươi đã sắp chết đến nơi rồi.
Lại vung quạt lao tới tấn công Vân Dật Long. Vân Dật Long nóng lòng hạ địch, Trích Huyết Kiếm chớp nhoáng vung ra, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng từ đỏ chuyển sang cam, liền tức lại biến thành màu lam.
Chàng đinh ninh cùng một lúc thi triển hai môn tuyệt kỹ sẽ tức khắc hạ sát Tây Môn Văn, ngờ đâu chiếc quạt xếp của Tây Môn Văn lại biến thành một vòng sáng bạc vây kín lấy chàng.
Trích Huyết Kiếm và Viêm Dương Chưởng của Vân Dật Long tuy rằng lợi hại song chẳng làm gì được vòng sáng bạc của Tây Môn Văn, trái lại ngay khi chàng biến chiêu liến tức thừa sơ hờ xông vào.
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, cảm thấy hơi lạnh phủ quanh những, toàn thân công lực cơ hồ tiêu tan, bèn vội Trích Huyết Kiếm tung ra chiêu “Vạn Điểm Huyết Ảnh”. Đồng thời, thừa thế tung mình lên, lướt ra xa ngoài hai trượng.
Ngôi nhà lá đơn sơ làm sao chịu đựng nổi cuộc chiến của hai cao thủ thượng đỉnh, ngay khi Vân Dật Long sử dụng Viêm Dương Chưởng thì đã cột gãy nóc bay rồi.
Tây Môn Văn cười khằng khặc hét to:
- Chạy đâu cho khỏi…
Đồng thời đã tung mình đuổi theo Vân Dật Long.
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Ai dám bảo là Vân mỗ bỏ chạy?
Trích Huyết Kiếm và Viêm Dương Chưởng lại cùng lúc thi triển, tung ra hai chiêu vô cùng hung hiểm.
Tây Môn Văn lại vung quạt lao tới nghênh tiếp, liền tức tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, hai người đều lùi sau ba bước.
Vân Dật Long bất giác nghe lòng trĩu xuống, phiến pháp của Tây Môn Văn quá tinh kỳ, chẳng thể nào nhận định được chiêu của lão, hơn nữa chiếc quạt xếp trông như tờ giấy kia thật ra là một món binh khí thượng cổ cực kỳ rắn chắc, dẫu mình không bại thì cũng khó thể hạ được lão ta.
Tây Môn Văn cười sắc lạnh nói:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng danh bất hư truyền, Trích Huyết Kiếm uy lực vô biên, Tây Môn Văn này hôm nay kể như gặp đối thủ rồi!
- Hứ, Vân mỗ hôm nay kể như là gặp người thứ ba không sợ hai môn tuyệt kỹ cùng lúc thi triển của Vân mỗ!
Tây Môn Văn ra chiều thích thú:
- Hai người kia là ai?
- Người thứ nhất là chủ nhân Huyết Bi, kẻ đã giả danh chính nghĩa gieo nhiều tội ác, người thứ nhì là một dị nhân miền Tây Hoang Tân Mộc Thanh tiền bối…
Tây Môn Văn phá lên cười:
- Ra là Tây Thiên Thần Ông, lão súc sanh đó chưa rời khỏi Trung Nguyên sao?
Vân Dật Long tức giận quát:
- Lão mới đúng là súc sanh, sát nhân hại mạng, mổ bụng trộm thai, vậy mới là loài súc sanh cầm thú!
Đoạn lại vung động Trích Huyết Kiếm và tung Viêm Dương Chưởng tấn công.
Tây Môn Văn đã nếm mùi lợi hại, đâu dám chậm trễ, vội vung quạt xếp nghênh đón, Trích Huyết Kiếm và quạt xếp chạm nhau chan chát, Viêm Dương Chưởng thoạt đỏ, thoạt vàng, lúc xanh, lúc lam, màu sắc biến đổi liên tục.
Cuộc chiến mỗi lúc càng nhanh và ác liệt, đã không còn trông thấy rõ bóng dáng hai người nữa, chỉ thấy loang loáng các màu đỏ vàng xanh lam quyện vào nhau.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cuộc chiến đã kéo dài hơn nửa giờ, mỗi bên đều đã công ra hơn năm trăm chiêu.
Vân Dật Long vừa kinh hãi lại vừa nóng ruột, lúc mới rời khỏi Trích Huyết Cốc, chàng đã ôm ấp chí lớn Linh Mã tung hoàng thất hải, Bạch Kiếm càn quét thiên hạ, những tưởng bằng vào Trích Huyết Kiếm, Ánh Huyết Hoàn cùng Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng là đủ tung hoành ngang dọc, khắp võ lâm khó gặp đối thủ, ngờ đâu trên cõi đời lại có lắm cao thủ, đã thế, Quân Trung Thánh, Tây Thiên Thần Ông rồi hôm nay ngay cả lão ma đầu Tây Môn Văn này cũng đấu ngang tay với mình.
Chàng bất giác nghe lòng trĩu nặng, trọng nhiệm trùng chấn Kim Bích Cung, tiết thân thù sư hận, biết đến bao giờ mới thực hiện được?
Chàng đắm chìm trong suy tư, chiêu thức bất giác thoáng chậm lại. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Tây Môn Văn lập tức thừa cơ tới tấp tấn công, dồn Vân Dật Long thoái lui lia lịa.
Bỗng nghe một tiếng quát to:
- Vân Dật Long, ngươi đã đến ngày tận số rồi…
Tiếng nói khản đặc như là của một lão bà, Vân Dật Long giật nảy mình, Tây Môn Văn cũng không khỏi sửng sốt, vội quay đầu nhìn, ngọn triếp phiến trong tay cũng thoáng chậm lại.
Vân Dật Long không hề lơi tay, bởi chàng biết đối phương đã có thêm trợ thủ, nếu không cấp tốc lật ngược tình thế thì cục diện càng khó thể ứng phó.
Thế là liền thừa lúc triếp phiến của Tây Môn Văn thoáng chậm lại, lẹ làng sấn tới tấn công, lại dồn Tây Môn Văn thoái lui liên tục.
Tây Môn Văn hét vang, liên tiếp công ra ba chiêu, tung mình lùi sau hai trượng, quay sang ngươi mới xuất hiện nói:
- Bà là ai? Vì sao cũng muốn hạ sát Vân Dật Long?
Thì ra người ấy quả nhiên là một bà lão.
Vân Dật Long kinh ngạc, chàng vốn ngỡ là lão này là đồng bọn của Tây Môn Văn, nhưng nghe Tây Môn Văn hỏi, vậy rõ ràng là không phải, chàng liền đưa mắt nhìn kỹ lão bà bà.
Bà lão ung dung cười nói:
- Lão thân đã phụng mệnh Đại Thiên Tôn đến đây, bởi ngoài lão thân ra, không một ai có thể giết được Vân Dật Long!
Tây Môn Văn ngạc nhiên:
- Đại Thiên Tôn đã phái bà đến đây ư? Bà… thật ra là ai?
Bà lão cười:
- Hãy nhìn kỹ đôi tay lão thân, có lẽ Tứ Thiên Tôn sẽ nhớ ra lão thân là ai ngay!
Vân Dật Long cũng đã nhìn thấy rõ, đôi tay bà lão từ khuỷu tay trở xuống đều một màu vàng kim, chàng lập tức liên tưởng đến Kim Thủ Ngọc Nữ, chẳng lẽ nàng ta là…
Ngay khi ấy, chỉ thấy bà lão nhẹ đưa hai tay lên nói:
- Tứ Thiên Tôn còn chưa nhận ra sao?
Tây Môn Văn có vẻ thích thú đứng nhìn đôi tay bà lão, nhưng tay bà lão khi đưa đến trước mặt Tây Môn Văn còn cách chừng hai thước, đột nhiên mười ngón vươn ra, chộp thẳng vào ngực lão ta.
Chiêu ấy quá ư hung hiểm và bất ngờ, Tây Môn Văn chẳng thể nào tránh kịp, vội lùi nhanh ra sau và vung mạnh chiếc quạt xếp trong tay.
Song đã chậm một bước, mười ngón tay của bà lão như bỗng dài ra, chỉ thấy mười luồng sáng vàng cắm vào trước ngực Tây Môn Văn.
Một tiếng rú thảm thiết vang lên, rồi thì lại trở về với sự yên lặng, Tây Môn Văn nằm sóng xoài dưới đất, trước ngực thủng mười lỗ, nhưng không có máu chảy ra. Nhìn kỹ chỉ thấy mười cái lỗ đen ngòm như bị lửa đốt cháy khét.
Bà lão cũng không sao đứng vững được, người chao đảo liên hồi và không ngớt thở hào hển.
Vân Dật Long vội tiến tới một bước, vòng tay nói:
- Đa tạ lão tiền bối đã trượng nghĩa tương trợ, lão tiền bối có phải là … Kim Thủ Bà Bà…
Bà lão gật đầu:
- Chính là lão thân!
Vân Dật Long chợt nhớ đến Kim Thủ Ngọc Nữ, Kim Thủ Bà Bà là sư phụ của nàng, Kim Thủ Ngọc Nữ đã đưa mình tới Miêu Cương, mặc dù lúc ấy mình đang trong cơn hôn mê, song người đã cứu mình ắt hẳn là sư phụ nàng. Giờ trước hết, mình nên hỏi thăm về Kim Thủ Ngọc Nữ, sau đó cảm tạ ơn cứu mạng của bà, song chàng chẳng biết nên mở lời như thế nào, lại nói:
- Lão tiền bối hẳn đã hạ sát lão ma ấy bằng “dung kim chỉ”?
Kim Thủ Bà Bà gật đầu:
- Không sai, huyền băng thần công của y đã luyện đến mức tột bậc, đao kiếm không làm gì được, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng của ngươi tuy thuộc dương cương, song hỏa hầu còn kém nên không thể đả thương y được. Chỉ có “dung kim chỉ” của lão thân, trong lúc y bất phòng giở hết toàn lực mới miễn cưỡng hạ sát được y…
Bỗng thấy Vân Cô loạng choạng chạy tới, xúc động nói:
- Lão bà bà, vị thiếu hiệp này… tiểu nữ xin khấu tạ ơn cứu mạng…
Đoạn liền quỳ sụp xuống đất. Kim Thủ Bà Bà vẻ mặt trơ lạnh nói:
- Tẩu tẩu ngươi không việc gì cả, huyệt đạo đã được giải khai rồi, chỉ ca ca ngươi không còn sống được…
Vân Cô lập tức lại khóc hu hu.
Kim Thủ Bà Bà thở dài nói tiếp:
- Ngươi đứng khóc nữa, giờ chỉ còn lại ngươi và tẩu tẩu, ngươi chăm lo cho tẩu tẩu được không?
Vân Cô ngưng khóc:
- Tiểu nữ có một vị cô cô ở dưới núi, tiểu nữ sẽ đưa tẩu tẩu đến đó!
Kim Thủ Bà Bà gật đầu:
- Vậy thì tốt hơn hết, ngươi hãy đi ngay lập tức, tẩu tẩu ngươi có lẽ phải bảy tám hôm nữa mới sinh, bây giờ còn có thể đi được vài dặm đường, hãy mau đi ngay đi!
Vân Cô vâng dạ lia lịa, lập tức chạy về vào nhà thu xếp.
Vân Dật Long chẳng biết nói gì mới phải, nhất thời đứng ngồi không yên, hết sức ngượng ngùng.
Kim Thủ Bà Bà khẽ thở dài nói:
- Nơi đây không phải là chốn an toàn, cứu người phải cứu cho chót, chúng ta hãy chờ họ rời khỏi đi rồi hẵng bỏ đi.
Vân Dật Long vội nói:
- Tiền bối nói rất phải!
Thế là hai ngươi ẩn thân vào trong tối, chừng một tuần trà sau, hai cô tẩu dìu dắt nhau ra đi, Vân Cô vai mang tay nải dáo dác nhìn quanh, đoạn hơ hải nói:
- Họ đã đi mất rồi, ta hãy đi mau!
Rồi hai người chệnh choạng đi xuống núi.
Trông theo bóng dáng hai người, Vân Dật Long khẽ nói:
- Lão tiến bối đã phát hiện Vân Cô và theo sau đến đây phải không?
Kim Thủ Bà Bà mỉm cười:
- Chẳng giấu gì ngươi, lão thân đã bám theo ngươi từ trên Ngạo Thiên Phong xuống, sau khi ngươi rời khỏi Vân Cô, lão thân liền đưa Vân Cô theo sau đến đây…
Vân Dật Long giật mình, Kim Thủ Bà Bà bám theo mình với mục đích gì?
Hai người lặng thinh chừng tàn một nén nhang, hai cô tẩu đã đi mất dạng.
Kim Thủ Bà Bà khẽ thở dài nói:
- Họ đã đi xa rồi, ta đi thôi!
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Tiền bối… định đi đâu?
Kim Thủ Bà Bà trầm giọng:
- Cách đây không xa có một hang động vắng vẻ, chúng ta hãy đến đó nói chuyện!
Vân Dật Long chau mày:
- Vãn bối thật rất muốn chuyện với tiền bối, nhưng…
- Hừ, ngươi không muốn đi hả? Khi nãy lão thân hạ sát Tây Môn Văn đã bị thọ thương bởi huyền băng chân lực trong người y, chẳng lẽ ngươi không muốn giúp lão thân vận công điều tức, dồn đẩy hàn độc ra ngoài hay sao?
Vân Dật Long kinh hãi:
- Tiền bối thọ thương nghiêm trọng không vậy?
Kim Thủ Bà Bà cười ảo não:
- Ly hỏa thần công mà lão thân đã luyện là một tuyệt kỹ cực nhiệt và cực cương, những công lực huyền băng thông thường rất khó đả thương được lão thân, mà đã có thể gây thương thế cho lão thân tất nhiên không phải là nhẹ!
Vân Dật Long vội nói:
- Vậy thì vãn bối chẳng gì phải đắn đo cả, chỉ cần chữa được thương thế của tiền bối, vãn bối sẵn sàng dấn thân vào lửa đỏ, muôn thác cũng không quản ngại!
Kim Thủ Bà Bà mỉm cười lẩm bẩm khẽ nói:
- Vậy xem ra cũng không đến đỗi phụ lòng đồ nhi ta!
Vân Dật Long không nghe rõ bà đã nói gì, nóng lòng giục:
- Xin tiền bối hãy đi mau, để vãn bối giúp một tay vận công bức độc.
Kim Thủ Bà Bà thoáng lộ vẻ vui mừng, bèn dẫn trước phóng đi, Vân Dật Long theo sau, vượt qua ngọn đồi thì thấy một sơn cốc cỏ mọc um tùm, cây cối rậm rạp, nơi tận cùng quả có một hang động, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện.
Đó là một sơn động thiên nhiên rất khô và sạch, Vân Dật Long theo sau Kim Thủ Bà Bà đi vào, liền vội vàng nói:
- Xin tiền bối hãy mau vận công bức độc, vãn bối sẽ giúp hết sức mình!
Kim Thủ Bà Bà sầm mặt:
- Ngươi gấp gáp như vậy, nóng lòng muốn bỏ đi phải không?
Vân Dật Long chưng hửng:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, ý vãn bối là tiền bối vận công điều thương càng sớm chừng nào thì càng dễ lấy được chất độc ra ngoài cơ thể.
Kim Thủ Bà Bà khẽ thở dài:
- Lão thân cũng biết vậy, nhưng trước hết lão thân muốn hỏi ngươi một điều!
- Xin tiền bối cứ hỏi!
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng là một môn tuyệt học võ lâm, nghe đâu tất cả có bảy lần biến hóa, gồm bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, vàng kim và tím, mỗi lần biến hóa là một thành, nhưng từ lần đầu đến lần thứ sáu chỉ phát huy được sáu thần uy lực, từ màu vàng kim chuyển sang màu tím mới phát huy hết mười hai thành uy lực, chẳng hay ngươi đã đạt đến trình độ ấy chưa?
Vân Dật Long thoáng đỏ mặt:
- Chẳng giấu gì tiền bối, thành tựu của vãn bối chỉ biến hóa được đến giai đoạn thứ sáu là vàng kim, bởi biến hóa đến giai đoạn thứ sáu đã cần phải có trăm năm công lực, nếu muốn luyện đến giai đoạn thứ bảy là màu tím thì phải có trên hai trăm năm công lực, vãn bối kiếp này thật chẳng thể nào đạt thành được.
Kim Thủ Bà Bà mỉm cười:
- Ngươi có muốn đạt thành không?
Vân Dật Long thoáng ngẩn người, bật cười nói:
- Đó là điều vãn bối vô cùng ao ước, nhưng không đủ sức đạt tới được thì biết làm sao hơn, có muốn cũng chỉ vô ích thôi!
- Được rồi, giờ ngươi hãy giúp lão thân vận công đi!
- Trước tiên vãn bối chỉ sử dụng hai thành chân lực, rồi sau đó gia tăng dần cho đến mười thành, có lẽ sẽ đẩy được hàn độc ra ngoài.
Đoạn đưa tay ra toan đặt lên huyệt quan nguyên nơi sau lưng Kim Thủ Bà Bà.
Kim Thủ Bà Bà vội xua tay nói:
- Hãy khoan…
Vân Dật Long rụt tay về, ngạc nhiên hỏi:
- Tiền bối còn chi dặn bảo nữa?
Kim Thủ Bà Bà nghiêm nghị:
- Ly hỏa thần công của lão thân không thể tiếp nhận chân lực truyền vào từ huyệt quan nguyên, mà phải truyền vào từ tả hữu hai huyệt khí hải thì mới có hiệu quả!
- À, ra vậy, vãn bối xin tuân mạng!
Vân Dật Long hai tay nhẹ nhàng đặt lên tả hữu hai huyệt khí hải của Kim Thủ Bà Bà, song ngay khi chân lực của chàng vừa truyền đến lòng bàn tay, chưa kịp nhả ra thì cảm thấy huyệt quan nguyên nơi sau lưng tê dại, đã bị Kim Thủ Bà Bà điểm khóa.
Vân Dật Long lập tức mất hết kình lực nơi tứ chi, sửng sốt nói:
- Tiền bối, sao thế này?
Kim Thủ Bà Bà đỡ chàng ngồi lại ngay ngắn xếp bằng dưới đất, đoạn mới nhếch môi cười nói:
- Lão thân có trăm năm công lực, nếu truyền hết cho ngươi thì sẽ giúp cho ngươi thành Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đến tột bậc, có thể biến hóa đến giai đoạn thứ bảy màu tím, tức là chưởng lực của ngươi sẽ tăng lên gấp đôi, ngươi bằng lòng chăng?
Vân Dật Long giật mình:
- Vậy đâu được, nếu tiền bối mà truyền hết toàn bộ công lực cho vãn bối, há chẳng khiến tiền bối máu ứ tâm kinh, khí động đan điền mà chết, huống hồ tiền bối hiện đang thọ thương, dứt khoát không thể làm như vậy được.
Kim Thủ Bà Bà cười:
- Vậy là ngươi không chịu chứ gì?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Vãn bối dứt khoát không thể nào vâng mạng!
Kim Thủ Bà Bà thản nhiên:
- Chính vì vậy mà lão thân mới điểm khóa huyệt quan nguyên của ngươi, bởi khi huyệt quan nguyên bị phong bế, tuy không thể vận công giao đấu, song lại không gây trở ngại cho việc vận hành của công lực trong cơ thể, điều ấy có lẽ ngươi cũng hiểu.
Vân Dật Long hoảng kinh:
- Tiền bối hãy mau giải huyệt cho vãn bối, chúng ta có thể thư thả bàn bạc với nhau!
Kim Thủ Bà Bà lắc đầu cười:
- Lão thân xưa nay vốn độc đoán, độc hành, không thích bàn bạc với ai cả!
Vân Dật Long la to:
- Tiền bối tuyệt đối không được làm như vậy và vãn bối cũng không thể nào chấp nhận.
Kim Thủ Bà Bà kiên quyết:
- Không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận. Nghe đây, hãy mau vận công tiếp dẫn, lão thân truyền công lực sang đây!
- Không thể được, tuyệt đối không…
Kim Thủ Bà Bà không màng đến Vân Dật Long la hét, đặt tay phải lên huyệt quan nguyên của chàng, một luồng chảy ấm áp liền chầm chậm đưa sang.
Vân Dật Long bất đắc dĩ phải vận công tiếp dẫn, hấp thu chân lực do Kim Thủ Bà Bà truyền sang, bởi nếu như chàng không như vậy thì sẽ dẫn đến đôi bên xung đột chân lực, hậu quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
Luồng chảy ấm áp đưa sang liên miên bất tuyệt, chẳng bao lâu hai người đều đã bước vào cảnh giới vật ngã lương vong.
Đó là một thời giain khá dài, từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, phải mất đến bảy tám giờ, hơn trăm năm công lực của Kim Thủ Bà Bà mới đưa hết sang cho Vân Dật Long.
Vân Dật Long mơ màng hồi tỉnh, chỉ thấy Kim Thủ Bà Bà sắc mặt trắng bệch đang ngồi dựa vào vách động, trên môi tuy hé nở nụ cười, song dáng vẻ vô cùng uể oải.
Vân Dật Long không sao diễn tả được niềm cảm xúc trong lòng, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Kim Thủ Bà Bà, nước mắt chảy dài nói:
- Vì sao lão tiền bối lại làm như vậy? Vì sao phải hy sinh bản thân thành toàn cho vãn bối? Vãn bối phải làm sao mới đáp đền được đại ân đại đức của tiền bối?
Kim Thủ Bà Bà giọng yếu ớt:
- Lúc đầu lão thân không hề nghĩ đến điều này, khi chỉ phong của lão thân cắm vào ngực của Tây Môn Văn, sau đó lão thân mới quyết định, vì lão thân đã thọ thương bởi huyền băng chân lực, không còn sống được quá mười hôm nữa, và trên cõi đời này tuyệt đối cũng không có thuốc cứu chữa, thay vì để một thần công lực chết theo lão thân, chi bằng chuyển tặng cho ngươi…
Vân Dật Long nghẹn ngào:
- Bất kể thế nào thì cũng là ân cao đức dày, sẽ khiến vãn bối trọn đời day dứt!
Kim Thủ Bà Bà cười yếu ớt:
- Ngươi có thể chấp nhận lão thân một điều chăng?
Vân Dật Long sốt sắng:
- Xin tiền bối cứ dạy bảo, bất luận điều gì vãn bối cũng chấp nhận cả!
- Lão thân có một đồ nhi là “Kim Thủ Ngọc Nữ” Quan Sơn Phụng, ngươi còn nhớ chăng?
Vân Dật Long thoáng đỏ mặt:
- Lệnh đồ Quan cô nương cũng có đại ân với vãn bối, vãn bối làm sao quên được!
- Tốt lắm, Quan Sơn Phụng là người thừa kế y bát duy nhất của lão thân, và cũng là người lão thân thương yêu nhất, xưa nay hết sức nuông chiều…
Vân Dật Long ấp úng:
- Quan cô nương thông minh hiền từ, võ công siêu quần, quả xứng đáng là nữ nhân hào kiệt...
Kim Thủ Bà Bà cười an ủi:
- Ngươi nói thật lòng đó chứ?
Vân Dật Long vội nói:
- Vãn bối đâu dám nói dối với tiền bối!
Kim Thủ Bà Bà gật gù:
- Vậy thì lão thân có vài lời cần nói với ngươi, dường như tệ đồ đã đem lòng tha thiết yêu ngươi...
Vân Dật Long bàng hoàng:
- Vậy là... Quan cô nương đã yêu lầm...
Kim Thủ Bà Bà cười chua xót:
- Lão thân cũng có hiểu biết phần nào về chiêm tinh học, khi Sơn Phụng cưỡi chim bằng mang ngươi trong lúc hôn mê đến Miêu Cương khẩn cầu lão thân chữa trị hỏa độc, lão thân đã có xem tướng cho ngươi với Sơn Phụng...
- Vãn bối lúc ấy đang hôn mê, không hay biết gì cả, vậy hẳn là tiền bối đã cứu mạng vãn bối...
Kim Thủ Bà Bà giọng nói đã càng thêm yếu ớt, không màng đến lời nói của Vân Dật Long, nói tiếp:
- Qua tướng mạo của hai người, không thể nào nên duyên chồng vợ được, để tránh đau khổ cho Sơn Phụng, lão thân đã đưa ra một điều kiện, nếu muốn lão thân chữa khỏi độc thương cho ngươi thì phải ở bên lão thân, vĩnh viễn không được rời khỏi Miêu Sơn một bước, tức là suốt đời không được gặp lại ngươi, bằng không thì lão thân sẽ bỏ mặc không cứu chữa. Sơn Phụng vì nóng lòng cứu ngươi nên đã chấp nhận điều kiện của lão thân, do đó sau khi chữa khỏi độc thương cho ngươi, lão thân đã đem Sơn Phụng trở về Kim Quang Động Phủ. Từ trong động phủ, Sơn Phụng có thể trông thấy ngươi cưỡi chim bằng rời khỏi...
Nói đến đây thì Kim Thủ Bà Bà thở hổn hển, ra chiều hết sức mệt nhọc.
Vân Dật Long giờ mới hiểu rõ tự sự, bất giác nghe lòng xốn xang khôn tả.
Kim Thủ Bà Bà thở một hồi thật lâu mới gắng gượng nói tiếp:
- Lão thân những tưởng thời gian sẽ có thể chữa khỏi vết thương lòng của Sơn Phụng, quên ngươi đi mà sống bình yên bên cạnh lão thân, nào ngờ sự thật lại khác, Sơn Phụng ngày một tiều tụy hao gầy, nếu cứ tiếp tục như thế ắt sẽ chết lần chết mòn. Tóm lại, cuộc đời Sơn Phụng không thể nào thiếu ngươi được...
Vân Dật Long nghe lòng đau thắt, chàng thật không ngờ Kim Thủ Ngọc Nữ lại si yêu mình đến thế, chàng hết sức cảm động, nhưng cũng vô cùng khó xử, bất giác thừ ra không nói được nên lời.
Kim Thủ Bà Bà giọng càng thêm yếu ớt nói tiếp:
- Lão thân mắt thấy ái đồ lâm nguy nên mới bắt buộc phải làm trái mệnh trời, có thể lòng chí thành của Sơn Phụng sẽ khiến thần linh cảm động, thành toàn cho hai người cũng nên. Giờ thì ngươi hiểu ý lão thân rồi chứ? Lão thân muốn ngươi nên duyên chồng vợ với Sơn Phụng...
Vân Dật Long ấp úng:
- Điều ấy... Điều ấy...
Kim Thủ Bà Bà ánh mắt đờ đẫn nhìn chốt vào mặt chàng:
- Sao? Ngươi không bằng lòng ư?
Vân Dật Long không thể nào từ chối được, đành vội nói:
- Vãn bối bằng lòng, nhưng...
Kim Thủ Bà Bà thở phào:
- Nhưng sao?
- Vãn bối thân thù chưa báo, sự hận chưa rửa, trong khi chốn giang hồ đang hồi nhiễu nhương, vãn bối chưa muốn thành gia lập thất!
Kim Thủ Bà Bà gật đầu:
- Chí nguyện của ngươi rất đáng quý, lão thân dĩ nhiên đồng ý, nhưng ngươi phải đính hôn trước, xác định danh phận của hai người rồi lão thân mới có thể an tâm nơi chín suối. Có lẽ Sơn Phụng sẽ lại vào Trung Nguyên trong một ngày gần đây, khi ấy ngươi hãy báo tử tin của lão thân và đồng thời cho Sơn Phụng biết là ngươi đã hứa trước mặt lão thân, mai sau sẽ cưới nàng làm vợ!
Vân Dật Long thành khẩn:
- Tiền bối hãy yên tâm, vãn bối xin thề với trời đất, ngoài lệnh đồ Quan cô nương chẳng cưới một ai khác.
Kim Thủ Bà Bà mặt lộ vẻ vui sướng, song người đã suy yếu lắm rồi!