Nhạc Phụng Linh không cầm được nước mắt, đành quay người đi, nhạt giọng nói:
- Chính chúng tôi mới phải cảm tạ, nếu không nhờ Quân cô nương đưa tin đến Kim Bích Cung, e rằng Cửu Trùng Thiên giờ đây đã hoàn toàn bị thiêu huỷ rồi….
Nhạc Phụng Hùng thấy vậy liền cuống lên nói:
- Vân công tử với vị…..
Song Nhạc Phụng Linh đã vội kéo áo y ngăn lại.
Nhạc Phụng Hùng lật đật nói:
- Muội muội, đó là vì….
Nhạc Phụng Linh lén đạp cho y một cái, hớt lời:
- Vân công tử, ơn cứu mạng ngu huynh muội không bao giờ dám quên, nhưng Cứu Trùng Thiên tuy chưa hoàn toàn bị thiêu huỷ, song cũng khó có thể lưu giữ nhã khách. Vả lại, ngu huynh muội cũng phải ra đi tìm nơi khác nương thân.
Vân Dật Long chau mày:
Loading...
- Cơ nghiệp Cửu Trùng Thiên tuy đã bị huỷ, nhưng mai này chẳng khó tái biến, hiện thời theo tại hạ nghĩ, nhị vị hãy đến Thanh Dương Lãnh để cùng xây dựng Chính Nghĩa Môn….
Nhạc Phụng Hùng định lên tiếng, Nhạc Phụng Linh đã tranh trước nói:
- Không, hảo ý của Vân công tử, chúng tôi xin tâm lãnh, nhưng bây giờ chúng tôi phải đi thăm viếng một vị cô mẫu… đã nhiều năm không gặp, có thể hôm nào đó sẽ đến Thanh Dương Lãnh….
Nhạc Phụng Hùng chau mày:
- Muội muội, chúng ta đâu có…..
Nhạc Phụng Linh lại đạp cho y một cái thật mạnh và nói:
- Ca ca, chúng ta đi thôi!
Nhạc Phụng Hùng buông tiếng thở dài, quay sang Vân Dật Long ôm quyền thi lễ nói:
- Ngu huynh muội phải đi thăm viếng cô mẫu trước, đành phải tạm chia tay với Vân công tử!
Nhạc Phụng Linh không chờ Nhạc Phụng Hùng nói dứt lời đã cất bước đi trước.
Vân Dật Long tuy có nhiều điều muốn nói, nhưng khổ nỗi khó có thể nào mở miệng được, giữ Nhạc gia huynh muội lại, có mặt Quân Mộ Hoa cũng hết sức khó xử, đành thầm buông tiếng thở dài nói:
- Mong rằng hiền huynh mội sẽ sớm có mặt tại Chính Nghĩa Môn trên Thanh Dương Lãnh!
Nhạc Phụng Hùng gật đầu:
- Ngu huynh muội sớm muộn gì nhất định cũng sẽ đến!
Đoạn tung mình phóng ra khỏi Lăng Tiêu Điện, tiếp tục phi thân ra ngoài Cửu Trùng Thiên, sở dĩ Nhạc Phụng Hùng vội vã như vậy là vì Nhạc Phụng Linh sớm đã phóng đi mất dạng rồi.
Nhạc Phụng Hùng với nỗi lòng nặng trĩu phi thân đuổi theo, đến cách Cửu Trùng Thiên ngoài năm dặm mới tìm gặp được Nhạc Phụng Linh, thì ra Nhạc Phụng Hùng biết chắc là em gái mình chắc chắn đã đến đây.
Đó là một khu mộ địa, Nhạc Phụng Linh đang quỳ trước một ngôi mộ to, lặng thinh ra chiều rất đau buồn.
Nhạc Phụng Hùng thở hắt ra một hơi dài, đi đến cạnh Nhạc Phụng Linh, dịu giọng nói khẽ:
- Muội muội sao thế này? Chúng ta ở đâu có một vị cô mẫu? Vì lẽ gì muội muội lại quyết xa rời Vân Dật Long như vậy?
Nhạc Phụng Linh bặm môi:
- Hừ! Ca ca rõ là khờ khạo, chả lẽ không thấy ả họ Quân kia hả? Người ta ca ca muội muội biết bao là thân thiết, tại sao mình lại không biết điều, để cho người ta phải chướng tai gai mắt chứ?
Nhạc Phụng Hùng chau mày:
- Muội muội sai rồi, nếu là ca ca thì quyết không xa rời Vân Dật Long, cứ để cho y thị chướng tai gai mắt.
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Tại sao vậy? Hà tất để cho người ta chê cười mình chứ?
Nhạc Phụng Hùng không đồng ý:
- Chẳng ai chê cười cả! Luận điều kiện muội muội trội hơn ả họ Quân nhiều, muội muội đẹp hơn, dịu dàng hơn….
Nhạc Phụng Linh cắn răng:
- Ca ca đừng nói nữa, việc của tiểu muội hãy để tiểu muội tự quyết định. Tiểu muội không muốn gặp Vân Dật Long nữa, chúng ta hãy cao bay xa chạy rời khỏi Trung Nguyên.
- Cũng được, nhưng mà đi đâu?
- Tây Hoang!
Nhạc Phụng Hùng sửng sốt:
- Chả lẽ muội muội đi tìm “Tây Thiên Thần Ông” Tân Mộc Thanh hay sao?
Nhạc Phụng Linh thở dài:
- Tây Thiên Thần Ông võ công cao cường, có lẽ ngay cả Vân Dật Long và chủ nhân Huyết Bi cũng không phải là địch thủ, nếu mà may mắn gặp được lão nhân gia ấy thì thật là phúc đức!
Nhạc Phụng Hùng lắc đầu thở dài:
- Muội muội đã điên mất rồi, Tây Thiên Thần Ông chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, thử hỏi ai đã thật sự gặp được ông ấy, ai đưa ra được những sự kiện cụ thể, hoàn toàn chỉ là đơm đặt…
Nhạc Phụng Linh cười chua sót:
- Tiểu muội biết Tây Thiên Thần Ông không thể nào là một nhân vật có thật, nhưng chúng ta đi Tây Hoang một chuyến, cứ kể như để giải khuây thì cũng tốt thôi.
Nhạc Phụng Hùng gật đầu:
- Có lý, chúng ta đi nào!
Đoạn quỳ mọp xuống trước ngôi mộ to, nghẹn ngào nói:
- Phụ thân, mẫu thân! Hài nhi bất tài vô dụng, đã không giữ gìn được cơ nghiệp tổ tiên, Cửu Trùng Thiên đã bị thiêu huỷ và tất cả thủ hạ phần chết phần bỏ đi hết rồi. Phụ thân, mẫu thân! Hài nhi cũng không tròn bổn phận chăm lo cho muội muội để cho kẻ khác hiếp đáp…
Nói đến đây hai hàng nước mắt đã chảy dài.
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Ca ca không nên thốt ra những lời chán nản như vây, Cửu Trùng Thiên tuy bị huỷ, song chúng ta còn có thể tái thiết, cái tên Cửu Trùng Thiên sẽ mãi mãi là một môn phái lớn mạnh trên chốn giang hồ, bất luận gặp nguy nan nghiêm trọng đến mấy thì cũng có thể đứng vững vàng. Còn về tiểu mội, chẳng hề bị hiếp đáp gì cả, chẳng qua đó là vì chúng ta rắn rỏi, không thích xem kẻ khác vênh mặt… ca ca đi thôi!
Nhạc Phụng Hùng đứng lên, hai huynh muội vừa định bỏ đi.
Bỗng nhiên, trước mặt bóng người thấp thoáng, khiến hai người đều giật nảy mình.
Song ngay lập tức hai người lại thừ ra tại chỗ, bởi xung quanh chẳng thấy bóng dáng một ai cả.
Nhạc Phụng Hùng trầm giọng nói:
- Ai đã trêu cợt huynh muội chúng tôi thế này?
Bóng người ấy đã thấp thoáng ngay trước mặt hai người, chỉ cách chừng năm thước, hơn nữa hai anh em thảy đểu trông thấy rất rõ rằng, chẳng thể là hoa mắt được.
Bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động, lúc này trăng sáng vằng vặc, có thể trông rõ cảnh vật những mấy mươi trượng, tại sao bóng người ấy chỉ loáng một cái đã biến mất thế này?
Nhạc Phụng Linh bất giác rợn người, dựa sát vào Nhạc Phụng Hùng nói:
- Ca ca … có trông thấy không?
Nhạc Phụng Hùng đằng hằng một tiếng thật to,vỗ vỗ trán nói:
- Thôi,bỏ qua đi, chúng ta đi mau!
Nhưng ngay khi hai người vừa đi khỏi mộ địa, bỗng thấy trước mặt chợt tối, rồi thì “Ầm” một tiếng, một vật đen ngòm rơi xuống trước mặt chỉ chừng ba thước.
Hai người phóng đi khá nhanh, suýt nữa đã đâm sầm vào vật đen ngòm ấy, Nhạc Phụng Hùng vội vận Thiên Cân Truỵ và thêm Thiết Bản Kiều mới miễn cưỡng cùng Nhạc Phụng Linh đứng lại được.
Định thần nhìn kỹ, hai người bất giác giật mình kinh hãi, thì ra đó là một tấm bia đá vội quay đầu nhìn, chẳng thấy bóng dáng một ai cả.
Nhạc Phụng Linh kinh hoàng hét lên:
- Ma quỷ….
Hai người chú mắt nhìn kỹ, thì ra đó chính là bia mộ của song thân, đang kinh ngạc, bỗng vút một tiếng, tấm bia đá lại bay lên, vững vàng trở về vị trí cũ, trước phần mộ của song thân.
Hai người bất giác rùng mình nổi gai ốc.
Nhạc Phụng Hùng run giọng nói:
- Muội muội không phải ma quỷ đâu, đó là phụ mẫu hiển linh không muốn chúng ta rời khỏi quê nhà, vượt vạn dặm đến Tây Hoang.
Nhạc Phụng Linh hai tay run rẩy, kéo Nhạc Phụng Hùng lật đật trở lại trước mộ, cùng quỳ xuống lẩm bầm khấn:
- Phụ thân, mẫu thân! Chúng hài nhi đã hiểu ý lão nhân gia rồi, nhất định không xa rời quê nhà, sẽ phấn đấu vươn lên trong gian khổ, tái thiết Cửu Trùng Thiên…..
Thốt nhiên, một bóng người xuất hiện sau ngôi mộ, buông tiếng cười khì rồi thì loáng cái lại biến mất.
Nhạc Phụng Hùng đứng phắt dậy, song chẳng thấy bóng người kia đâu nữa, Nhạc Phụng Linh cũng theo sau đứng lên, mặt đầy vẻ hoang mang, thắc mắc lẫn khiếp hãi.
Nhạc Phụng Hùng buông tiếng tằng hằng, thấp giọng nói:
- Muội muội, đây không phải phụ mẫu thân hiển linh, mà là chúng ta đã gặp cao thủ tuyệt thế….
Đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Vị bằng hữu nào đã đùa cợt với huynh muội chúng tôi trong đêm khuya thế này, nếu có điều chỉ giáo xin hãy hiện thân ra đi!
Không có tiếng trả lời, bốn bề vắng ngắt.
Nhạc Phụng Hùng đưa mặt nhìn em gái lẩm bẩm:
- Quái lạ, chả lẽ… chả lẽ… muội muội, ta đi mau….
Tuy Nhạc Phụng Hùng không nói rõ, song Nhạc Phụng Linh đã hiểu, bèn nắm tay anh trai mình phóng đi, thoáng chốc đã rời xa khu mộ địa gần năm mươi trượng.
Hai anh em lại dừng bước, điều lạ là không ai đuổi theo và cũng chẳng nghe có tiếng động gì khác nữa.
Nhạc Phụng Linh chau mày nói:
- Ca ca, chúng ta nên chăng quay trở lại xem xét, hay ở đây chờ một lát, nếu như đối phương có ác ý với chúng ta, e sớm đã hạ thủ rồi, còn như đó không phải là người thì chúng ta càng không nên hoảng hốt bỏ đi như thế này, phải tra xét cho rõ ràng mới được.
Nhạc Phụng Hùng đưa tay vỗ trán, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:
- Có lý, nhưng chúng ta cứ chờ ở đây được rồi! Ở đây trống trải không có cây cối, sẽ trông thấy rõ ràng hơn….
Nhạc Phụng Linh gật đầu lặng thinh, thế là hai anh em ngồi xuống đất, hai mắt chăm chú nhìn vào khu mộ địa trong rừng tùng.
Sau chừng một canh dài, hai anh em chẳng thấy chút động tĩnh nào cả.
Nhạc Phụng Linh đứng lên trước nói:
- Ca ca, nhất định là phụ thân hiển linh không sai đâu, chúng ta đừng đi Tây Hoang nữa, hãy lo tái thiết Cửu Trùng Thiên thì hơn!
Nhạc Phụng Hùng hớn hở đồng ý, hai người quay trở về Cửu Trùng Thiên.
Đó là con đường rất bằng phẳng và thẳng thớm, dưới anh trăng sáng, mọi cảnh vật trong vòng nửa dặm đều hiện rõ ràng trong tầm mắt, do đó tốc độ phi hành của hai người cũng nhanh hơn khá nhiều.
Đột nhiên, “Ầm” một tiếng, Nhạc Phụng Hùng ngã nhào, lộn đi một vòng, đít đập mạnh xuống đất mới chững lại được.
Nhạc Phụng Linh tuy may không bị ngã, song nàng tột cùng kinh ngạc, bởi con đường trống trơn, Nhạc Phụng Hùng có thể được là một cao thủ bậc nhất trong võ lâm, sao vô cớ té ngã thế này?
Nhạc Phụng Linh quay lại nhìn, nàng bất giác sững sờ, chì thấy một người nằm ngang giữa đường, cách đó ngoài một trượng, đang không ngớt đau đớn rên la.
Người ấy vóc dáng mập lùn, đầu to như cái đấu, mình khoác áo tơi, đầu đội nón trúc rộng vành, chân mang giày đỏ, trong lòng giắt một cái ống điếu dài, hiển nhiên khi nãy đã bị Nhạc Phụng Hùng vô ý đá vào bên hông, hai tay đang xoa lia lịa, đồng thời miệng làu bàu:
- Đêm khuya khoắt chạy gì mà khiếp vậy… Ui da, cái lưng của lão… đau hơn là bị ngựa đá….
Nhạc Phụng Hùng bị ngã một cái đau điếng, bất giác lửa giận phừng lên, quên mất sự xuất hiện quái lạ của của đối phương, lồm cồm bò dậy quát:
- Lão già kia, thiếu gì chỗ ngủ, tại sao lại nằm ngủ giữa đường, làm cho người ta té ngã mà lại còn lại ở đó mà phàn nàn, bộ chán sống rồi hả?
Lão nhân mập lùn nằm giữa đường, hai tay xoa hông, như bị đá đau đến độ không ngồi dậy được nữa, mặc dù dưới cằm lão nhẵn nhụi không râu, song tuổi tác ít ra cũng trên thất tuần.
Chỉ nghe lão rên hừ hự nói:
- Sao? Lão đã chán sống rồi, người còn mốn giết lão nữa hả? … Đã không dưng phá giấc ngủ của lão, đá trúng lão thiếu điều gãy cả xương hông, còn chưa mau quỳ xuống van lạy, lại buông lời hăm doạ….
Nhạc Phụng Hùng bực tức:
- Hừ, dẫu có giết lão thì sao? Lão có biết Nhạc Phụng Hùng này ….
Lão nhân mập lùn bỗng đứng phắt dậy cười nói:
- Hay quá! Nào nào, người mà không giết lão thì đừng mang họ Nhạc nữa!
Nhạc Phụng Hùng tức giận:
- Nhạc mỗ đã muốn nhường nhịn lão mà lão lại khiêu khích…
Nhạc Phụng Linh vội thấp giọng nói:
- Lão già này khả nghi lắm, khi nãy rõ ràng trên đường không có người, tại sao ca ca bỗng dưng lại đá trúng lão thế này? Chúng ta không nên gây thêm rắc rối thì hơn, bỏ đi thôi!
Nhạc Phụng Hùng gật đầu:
- Ườm, kể như là gặp xui xẻo vậy, đi nào!
Ngờ đâu lão nhân mập lùn lại lướt đến cản đường và quát:
- Đâu có dễ đi như vậy được, trừ phi … các người mỗi người phải đập đầu vái ta bốn lạỵ.
Nhạc Phụng Hùng chau mày:
- Muội muội, lão già này rõ ràng muốn gây sự với ta, muốn tránh cũng chẳng thể được, thôi thì cứ đọ sức một phen với lão xem sao!
Đoạn đưa tay lấy hai ngọn đại chùy trên lưng xuống quát:
- Lão dùng binh khí gì, hãy mau tuốt ra đi!
Lão nhân mập lùn đưa tay chi ống điếu trong lòng, cười nói:
- Lão chẳng có binh khí gì cả, chì nhờ vào cái ống điếu này thôi, nhưng đối phó với hạng nhân vật nhỏ như các ngươi, lão chưa muốn dùng đến!
Nhạc Phụng Hùng tức đến la oái oái:
- Lão già hẳn là sợ mình chết quá chậm mà!
Song chùy vung lên, nhằm ngay đầu đối phương giáng mạnh xuống.
Lão nhân mập lùn thụp đầu xuống, xua tay hét:
- Khoan đã! Khoan đã!
Nhạc Phụng Hùng liền thu chùy về nói:
- Mỗ tưởng đâu lão quả thật không sợ chết chứ, thì ra chỉ là giỏi tài nói khoác thôi!
Lão nhân mập lùn cười:
- Không phải là lão nói khoác, chẳng qua cách đánh như vậy nhàm chán quá, lão muốn đề nghị một lối đấu mới lạ hơn!
Nhạc Phụng Hùng cười khảy:
- Nhạc mỗ không phải là kẻ sợ sự dễ hiếp đáp, lão có tài cán gì cứ việc giở ra đi!
Nhưng thấy lão nhân mập lùn ngồi xổm xuống, vẽ một vòng tròn đường kính chừng một thước, đoạn đứng lên cười nói:
- Lão sẽ động thủ với ngươi ở ngay trong cái vòng tròn này, người sử dụng binh khí gì tùy thích, và lão chỉ tránh né chứ không hoàn kích, với hạn định là trăm chiêu, chỉ cần ngươi dồn bức được lão ra khỏi vòng tròn thì kể như lão thua, còn không là các ngươi thua…
Nhạc gia huynh muội cùng sững sờ thầm nhủ:
- Lão già này hẳn là một kẻ điên, chỉ là tránh né không hoàn kích, trong trăm chiêu mà không bị bức ra khỏi vòng tròn, rõ ràng là chuyện hoang đường!
Nhạc Phụng Hùng cười khảy nói:
- Huyênh hoang khoác lác chẳng lợi ích gì đối với lão đâu, nếu như không điên, hãy mau cút đi thì hơn!
Lão nhân mập lùn không hề có vẻ giận, bật cười nói:
- Giờ chúng ta hãy bàn về điều kiện đánh cuộc, nếu lão thua, tùy hai người giết xẻo tùy thích, còn như lão thắng…
Nhạc Phụng Hùng gằn giọng:
- Bọn này giao mạng cho lão là xong!
Lão nhân mập lùn lắc đầu cười to:
- Đâu nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần mỗi người dập đầu vái lạy lão bốn lạy, mỗi lạy phải gọi một tiếng nghĩa phụ, vậy là lão hài lòng rồi!
Nhạc Phụng Hùng lại toan phát tác, song đã bị Nhạc Phụng Linh ngăn lại nói:
- Cứ để cho lão ta miệng lưỡi chiếm phần hơn thì có hề gì đâu, chúng ta hãy chấp nhận điều kiện của lão, đuổi lão ra khỏi vòng để xem lão còn nói gì nữa!
Lão nhân mập lùn cười phá lên:
- Đúng rồi! Chỉ cần đuổi lão ra khỏi vòng thì lão chẵng còn gì để nói nữa, nhưng e rằng các ngươi chẳng đủ khả năng.
Nhạc Phụng Hùng giận dữ quát:
- Hãy xem đây…
Y không sử dụng song chùy vì sợ đối phương thiệt mạng, chỉ dùng ba thành công lực tung ra một cước.
Lão nhân mập lùn hai chân đứng chụm lại trong vòng tròn, chỉ cần xê dịch một chút sẽ vượt ra ngoài, Nhạc Phụng Hùng một chân tung ra với lòng tin rất vững, tuyệt đối có thể bức lão ra khỏi vòng tròn.
Song y đã lầm, một cước tuy rõ ràng đá trúng đối phương, nhưng hệt như là ảo ảnh, bàn chân của y rơi vào khoảng không.
Nhạc Phụng Hùng giật mình kinh hãi, định lấy định thần, lại phóng tiếp ra một cước và lần này cũng đá hụt, định thần nhìn kỹ, lão nhân mập lùn vẫn đứng yên trong vòng tròn.
Nhạc Phụng Hùng thật khó có thể tin được, nhưng đó lại là sự thật quá hiển nhiên. Y không dám kinh thường đối phương nữa, liền tung động song chùy đánh vào lão nhân mập lùn.
Lão nhân mập lùn bỗng la to:
- Cô bé kia đứng đó làm gì, hãy xông vào luôn đi!
Nhạc Phụng Linh thấy anh trai đã công hơn ba mươi chiêu mà ngay cả vạt áo đối phương cũng không chạm được, lòng hết sức kinh hãi, bèn cũng vung kiếm tham gia tấn công.
Lão nhân mập lùn vẫn đứng yên như trước, hai chân không hề động đậy, mặc dù hai người tấn công với chiêu thức hung hiểm đến mấy cũng không mảy may chạm được vào lão ta.
Nhạc Phụng Hùng đã công ra hơn chín mươi chiêu, và Nhạc Phụng Linh cũng đã công ra hơn sáu mươi chiêu, song lão nhân mập lùn vẫn như một cái bóng hư ảo.
Nhạc Phụng Hùng ngưng tay trước, tiu nghỉu nói:
- Thôi, Nhạc mỗ xin thua, bởi vì lão biết yêu thuật!
Lão nhân mập lùn cười to:
- Yêu thuật! Ha ha, đó là sự hiểu biết của ngươi nông cạn quá thôi…
Nhạc Phụng Linh cũng thu kiếm nói:
- Lão tiền bối, chúng tôi xin chịu thua, nhưng tiểu nữ không thể nào hiểu được, tại sao chúng tôi không đánh trúng được lão tiền bối?
Lão nhân mập lùn nói:
- Hãy nghe cho kỹ, tĩnh cực tắc động, động cực tắc tĩnh, dĩ động chế tĩnh, động do bất động, dĩ tĩnh chế động, bách chiến bách thắng.
Nhạc Phụng Linh vỡ lẽ:
- Vậy có nghĩa lão tiền bối chẳng phải bất động, mà là động quá nhanh, như là không hề động, nhanh đến mức không trông thấy được, đúng không?
Lão nhân mập lùn cười:
- Đúng rồi, cô bé thông minh lắm…
Trầm giọng nói tiếp:
- Đừng quên điều kiện đã đánh cuộc giữa chúng ta, giờ thì … hề hề hề…
Nhạc Phụng Hùng đỏ mặt, cuối đầu lặng thinh.
Nhạc Phụng Linh nhoẻn cười:
- Điều kiện thì vãn bối nhất định sẽ thực hiện, nhưng trước hết xin hỏi lão tiền bối cao tánh đại danh?
Lão nhân mập lùn ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
- Danh tánh của lão là Lai Vô Ảnh, khứ vô tông, khinh công đăng phong, linh như nguyệt, nguyệt như hồng (cầu vồng), kiếm pháp khinh linh. Vô cổ nhân, vô lai giả, thiên hạ xưng hùng. Thủ như thiết, tâm như thiết, không bao giờ nương tình.
Nhạc gia huynh muội mừng rỡ, vội cùng quỳ xuống nói:
- Lão tiền bối là Tây Thiên Thần ông ư?
Lão nhân mập lùn cười to:
- Tây Thiên Thần ông chính là bí hiệu của lão phu, nhưng không phải lão tiền bối mà là nghĩa phụ của các ngươi!
Nhạc gia huynh muội liền dập đầu lạy và đồng thanh nói:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ, nghĩa phụ…
Tây Thiên Thần Ông cười rộ, đỡ hai người đứng lên nói:
- Thôi đủ rồi, chỉ gọi bốn tiếng là đủ, giờ chúng ta đi nào!
Nhạc Phụng Linh chợt hiểu ra:
- Khi nãy trong mộ địa cũng là nghĩa phụ phải không?
Tây Thiên Thần Ông cười cười:
- Lão già này hay đùa lắm, hẳn ngươi không giận chứ?
Nhạc Phụng Linh phụng phịu:
- Khi nãy suýt nữa đã làm cho Linh nhi chết khiếp rồi, từ nay nghĩa phụ đừng có đùa như vậy nữa, Linh nhi không chịu đâu… Á nghĩa phụ vào Trung Nguyên chi vậy? Huynh muội Linh nhi vốn định ra ngoài Tây Hoang tìm nghĩa phụ đó…
Nghe Nhạc Phụng Linh luôn miệng gọi mình là nghĩa phụ, Tây Thiên Thần Ông khoái trá cười nói:
- Nghĩa phụ vài Trung Nguyên là để tìm ít thảo dược, xem có chữa được chứng bệnh này hay không?
Nhạc Phụng Linh sững sốt:
- Nghĩa phụ bệnh gì vậy?
Tây Thiên Thần Ông đỏ mặt, đưa tay sờ cằm nói:
- Chẳng giấu gì các ngươi, với tuổi của lão đừng nói là làm nghĩa phụ của các ngươi, làm nghĩa gia gia cũng còn được, nhưng… cái cằm này thật là vô tích sự, cứ không chịu mọc râu, cho nên…
Nhạc Phụng Linh phì cười:
- Nghĩa phụ định tìm thuốc mọc râu chứ gì? Nếu không mọc thì thôi, không có râu chẳng phải là trẻ trung hơn sao? Nghĩa phụ lo chi chuyện đó.
Tây Thiên Thần Ông cười gượng:
- Không được đâu, già cả như nghĩa phụ mà không có râu thì thật là kỳ khôi…
Bỗng nắm lấy hai cánh tay anh em họ Nhạc, phóng nhanh vào một lùm cỏ rậm.