Mấy người chào hỏi vài câu, Tần phu nhân liền mời Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh ngồi xuống.
- Mấy ngày nay thật vất vả cho Lý công tử rồi. Tần phu nhân hơi cúi đầu nói.
Lý Kỳ cười hì hì: - Phu nhân quá khách khí. Thực ra tôi cũng không làm cái gì. Chỉ là hàng ngày đi sớm về trễ, tay dính dầu, đầu bắt lửa, dùng thìa làm gối, dùng nồi làm chăn. Không tính là vất vả, không tính là vất vả.
- Phốc!
Ngô Phúc Vinh nghe thấy vậy, thực sự không nhịn được, liền phun ra ngụm trà đang uống.
- Khụ khụ khụ.
Ông ta vội vàng ho khan để che lấp sự thất thố vừa rồi.
"Tiểu tử này đúng là cực phẩm!"
Tần phu nhân cũng buồn cười, đôi má ửng hồng, ngượng ngùng nói: - Lý công tử nói chuyện thật khôi hài.
Lý Kỳ cúi đầu ngại ngùng: - Trước kia mọi người đều nói tôi làm người quá thành thật, ăn nói vụng về. Đây là lần đầu tiên có người khen tôi nói chuyện khôi hài.
Loading...
"Người nàyNgười này đúng là không biết xấu hổ là gì. Nếu ngươi là người ăn nói vụng về, thì ta đây chẳng phải là người câm?"
Tần phu nhân nghe xong, liền quay đầu sang một bên, cố nín cười. Một lát sau, nàng mới quay đầu lại, nhưng không dám tiếp tục đề tài kia: - Hôm qua Ngô đại thúc đã kể lại mọi chuyện cho tôi biết. Chú ấy không tiếc lời khen công tử.
- Ủa, vậy à?
Lý Kỳ cả kinh, vội đáp: - Chú Ngô khen trật rồi, tại hạ xấu hổ không dám nhận. Thực ra hết thảy đều dựa vào chú Ngô, nên mới có thành tích như ngày hôm nay.
- Không dám, không dám, lão hủ nói đều là lời nói thật.
Ngô Phúc Vinh toát mồ hôi nói. Trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng hôm qua cậu ta dặn mình nói như vậy. Hôm nay lại giả bộ như không liên quan. Còn đổ hết công lao lên người của mình. Ài, thực không biết cậu ta muốn làm gì?
Tần phu nhân thấy hai người khen nhau rất cao hứng, nhíu mày nói: - Hai vị vì Túy Tiên Cư mà vất vả, tôi sẽ ghi khắc trong tâm khảm.
Ngô Phúc Vinh sợ hãi đáp: - Đây là điều lão hủ nên làm.
Lý Kỳ lại biểu lộ chấp nhận.
Tần phu nhân khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói: - Ngô thúc, mấy ngày nay Túy Tiên Cư của chúng ta lợi nhuận được bao nhiêu?
Ngô Phúc Vinh liếc Lý Kỳ một cái, thấy vẻ cười gian của hắn, sao không biết hắn đang nghĩ gì. Liền ho nhẹ đáp: - Mười lăm ngày này, Túy Tiên Cư thu được tổng cộng là hai nghìn ba trăm xâu. Nói xong, lấy một cuốn sổ từ trong tay áo đưa tới: - Các khoản đã được ghi lại kỹ càng. Mời phu nhân xem qua.
Tần phu nhân bảo Tiểu Đào cầm cuốn sổ tới, cẩn thận nhìn một lần.
Lý Kỳ im lặng ngồi một bên, nhưng trong lòng thì cười trộm. Không ngờ cô nàng kia lại biết diễn trò. Rõ ràng hôm qua đã hỏi nhất thanh nhị sở. Hôm nay lại làm bộ như không biết gì cả.
Qua một lúc lâu, Tần phu nhân mới đưa cuốn sổ cho Tiểu Đào, sau đó hướng Lý Kỳ mỉm cười nói: - Lý công tử quả nhiên là tài trí hơn người. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã kiếm được nhiều ngân lượng như vây. Nếu thế.
- Chậm đã.
Tần phu nhân còn chưa nói hết lời, Lý Kỳ bỗng nhiên đứng lên cắt ngang, lớn tiếng nói: - Phu nhân, các khoản kia Ngô đại thúc ghi không thật.
Cái gì?
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, trong lòng cực kỳ hoang mang: - Lý công tử, cớ gì..Cớ gì nói vậy?
Tần phu nhân cũng rất kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Hai hàng lông mày của Lý Kỳ giương lên, đáp: - Phu nhân có điều không biết. Hai nghìn ba trăm xâu này không phải toàn bộ đều là của Túy Tiên Cư kiếm được. Một nghìn năm trăm xâu trong đó là do tại hạ đã bán bí phương tổ truyền của mình mới có. Cho nên tôi chỉ thay Túy Tiên Cư kiếm tám trăm xâu mà thôi.
- Cậu
Ngô Phúc Vinh đứng vọt dậy, chỉ vào Lý Kỳ, đôi môi run rẩy, nhưng không thể nói thành lời.
- Sao vậy Ngô đại thúc, cháu nói sai chỗ nào à?
Lý Kỳ đầy ý cười nhìn Ngô Phúc Vinh.
Ngô Phúc Vinh đang muốn mở miệng, chợt thấy ở phía sau lưng của Lý Kỳ, hắn lắc lư cái tay trái. Lời đến bên miệng, lại nuốt trở về. Ông ta nghĩ bụng, lẽ nào hắn cố ý nói như vậy? Xem xét tình hình rồi nói sau. Nghĩ tới đây, ông ta nhắm mắt lại, thở dài, gật đầu: - Cậu nói không sai, một nghìn năm trăm xâu nên thuộc về cậu. Là lão hủ tính sai.
Tần phu nhân thì không bĩnh tĩnh được, cũng đứng lên, lông mày đen nhíu lại, lạnh lùng hỏi: - Lý công tử nói vậy là có ý gì?
Lý Kỳ nhìn thẳng vào Tần phu nhân, cao giọng đáp: - Ý của tôi là, tôi chưa đáp ứng được lời hứa hẹn lúc trước. Cho nên bản hợp đồng kia không có hiệu lực. Còn tám trăm xâu, coi như đền bù tổn thất cho phu nhân. Quấy rấy quý điếm lâu như vậy, tại hạ rất áy náy.
Tần phu nhân cả giận nói: - Ngươi muốn đổi ý?
Lý Kỳ lắc đầu, cười: - Không phải, không phải. Tôi chỉ làm theo lời hứa hẹn lúc trước mà thôi. Phu nhân yên tâm, Lý Kỳ tôi không phải là hạng người không giữ lời. Đương nhiên, tôi cũng biết, cho dù tôi có đi hay ở, phu nhân chưa bao giờ để ở trong lòng.
Ngô Phúc Vinh càng nghe càng hồ đồ. Lẽ nào tiểu tử này thực sự muốn rời đi. Liền bước lên phía trước nói: - Lý công tử, sao cậu lại nói những lời đó? Phu nhân đương nhiên là hy vọng công tử lưu lại rồi.
Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng không nói gì, coi như là chấp nhận.
HIện tại, trong suy nghĩ của nàng, Lý Kỳ đã xưa đâu bằng nay. Nàng biết rất rõ rằng, Túy Tiên Cư có thể khôi phục lại sự hưng thịnh như ngày xưa hay không, hoàn toàn phải dựa vào Lý Kỳ. Vì vậy sao nàng có thể không quan tâm Lý Kỳ đi hay ở. Có thể nói, hiện tại nàng ngàn lần không muốn Lý Kỳ rời đi.
Lý Kỳ thấy bộ dáng khẩn trương của Tần phu nhân, trong lòng cười thầm, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ kinh ngạc: - Ủa? Lại còn có chuyện này? Ngô đại thúc, không biết chú từ đâu mà biết được?
Hiện tại Ngô Phúc Vinh đã bị Lý Kỳ làm cho chóng mặt hồ hồ. Liền đi từng bước tới Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Lý công tử, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?
- Cái gì là cái gì?
Lý Kỳ chợt kêu to: - Ngô đại thúc, có thực hôm qua phu nhân nói hy vọng cháu có thể lưu lại?
Một tiếng kêu to này của Lý Kỳ làm cho Ngô Phúc Vinh giật cả mình. Lại nghe hắn bịa đặt vớ vẩn, liền vội vàng hướng phu nhân giải thích: - Lão không có
Lời mới ra khỏi miệng, lại bị Lý Kỳ chen ngang: - Ngô đại thúc, cháu biết chú hy vọng cháu có thể ở lại. Nhưng chú cũng không cần phải lấy phu nhân ra làm tấm mộc. Cho dù phu nhân thực sự nói như vậy, thì cũng chỉ là lời nói đầu môi, không thể cho là thật, không thể cho là thật!
Hiện tại Ngô Phúc Vinh đã hết đường chối cãi: - Ta
- Đủ rồi!
Còn chưa đợi Ngô Phúc Vinh mở miệng, Tần phu nhân đã vỗ mạnh xuống bàn một cái. Khiến Ngô Phúc Vinh sợ hãi tới ngậm miệng. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Tần phu nhân tức giận như thế. Dù tính tình của Tần phu nhân có tốt đến mấy, nhưng thấy hai người bọn họ không coi mình vào đâu, kẻ xướng người họa. Căn bản là không để mình vào mắt. Trong lòng khó tránh khỏi tức giận. Liếc xéo Lý Kỳ một cái, lạnh lùng nói: - Lý công tử, mọi người ở đây đều là người hiểu chuyện. Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.
- Nếu phu nhân đã muốn tại hạ nói thẳng, vậy thì tại hạ sẽ tình hình thực tế mà nói.
Lý Kỳ cười lạnh, bỗng nói lớn:
- Điều tôi muốn nói ra, rất đơn giản. Tôi chính là không muốn hợp tác với hạng người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như phu nhân.