logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Lần này thật sự không phải là Hứa Chỉ Thiến đã đánh giá thấp Trương Phỉ, mà là Hứa Tuân đã đánh giá quá cao Trương Phỉ.

Trở về phòng, Trương Phỉ trằn trọc không yên!

Khổ sở vì một đồng tiền làm khó anh hùng bất ngờ trỗi dậy.

Cái này không phải dựa vào khả năng, mà là dựa vào mối quan hệ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là điểm yếu lớn nhất của Trương Phỉ.

Ở đây anh không có người thân, mối quan hệ duy nhất chỉ có Hứa Tuân, anh ở lại đây cũng chỉ vì mối quan hệ này, nếu không, anh sẽ bị người ta xử lý ngay lập tức.

Ngày trước nếu không có sự ủng hộ của Hứa Tuân, anh cũng không thể thành công trong việc cáo trạng cho Phương Vân.

Lăn qua lăn lại trên giường một lúc, anh không ngừng thở dài: “Có vẻ như bà nương này không quên chuyện hôm đó, mình vẫn phải sớm chuyển ra ngoài, sống nhờ người khác thật sự không dễ chịu chút nào.”

Nói đến đây, anh lại rơi vào sự phân vân, “Nếu muốn chuyển ra ngoài, thì phải có nền tảng kinh tế, nhưng nếu mình không thể có công văn, thì mình không thể giúp người ta kiện cáo, như vậy sẽ không có sinh kế, giá nhà ở Biện Kinh lại đắt đỏ như vậy, sao có thể chuyển ra ngoài được? Ôi, đây có phải là vòng lặp tử thần được truyền tụng hay không. Khoan đã, không có công văn thì không thể kiện cáo?”

Nghĩ đến đây, anh bỗng ngồi dậy, suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa hai tay lên, lo âu xoa xoa mặt mình, “Trương Phỉ à Trương Phỉ, đừng có nóng vội, tuyệt đối đừng nóng vội, nếu không có thể mất mạng đấy.”

Loading...

Nói đến đây, anh lại hạ tay xuống, vẻ mặt đầy do dự: “Nhưng không có tiền, sống để làm gì. Hay là... đi cầu xin ân công thêm lần nữa. Không được, như vậy thì quá mất mặt, mà còn bị bà nương kia chế nhạo, điều này mình không thể chịu nổi. Có câu rằng, cầu người không bằng cầu mình, liều một phen thử xem, mình không tin ai dám chạm vào mảnh ngói của mình, dù sao trong mắt họ, mình cũng chỉ là một cái mạng hèn mà thôi.”

......

Ngày hôm sau.

Phủ Khai Phong.

“Lữ Tri Phủ, tất cả nhị bút ở Khai Phong đều được ghi chép ở đây.”

Chủ bạ Hoàng Quý đưa một cuốn sổ cho Lữ Công Trứ.

“Ừm.”

Lữ Công Trứ nhận cuốn sổ, mở ra xem xét.

Hoàng Quý nhỏ giọng nói: “Tri Phủ hôm nay đặc biệt xem xét dân đinh, có phải vì vụ kiện mấy hôm trước không?”

Lữ Công Trứ gật đầu, nói: “Từ xưa đến nay, các triều đại đều cấm tranh tụng, chỉ có triều đại của chúng ta không cấm, một là triều đại chúng ta không kìm hãm việc hợp nhất, tranh chấp nhiều hơn; hai là từ thời Thái Tổ, đã rất coi trọng các vụ án dân gian; ba là một số người dân chính trực vẫn có thể giúp quan phủ giảm bớt lo âu.

Nhưng hiện nay, xem ra cách làm của người xưa cũng không phải không có lý do! Xu hướng tranh tụng này vẫn nên được quản lý. Kể từ hôm nay, trong phủ Khai Phong, bất kỳ ai đến xin công văn đều phải được sự đồng ý của ta.”

Ông cũng hiểu rằng Tư Mã Quang không thua ở luật pháp mà thua ở chính trị, ông cũng không tán thành việc phòng vệ quá mức, ông cho rằng cần phải đề phòng từ sớm.

“Vâng, tiểu nhân đã ghi nhớ.”

Đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng trống từ phía cổng.

Lữ Công Trứ mặt mày căng thẳng, hỏi: “Ai đang đánh trống?”

Như trong phim truyền hình, trước phủ Khai Phong quả thật có một cái trống, nhưng cái trống này không thể dễ dàng đánh, trừ khi có oan khuất cực lớn, thường thì vài tháng cũng không vang lên một lần.

Khi tiếng trống vang lên, mọi người trong phủ Khai Phong đều bắt đầu hoạt động.

Lữ Công Trứ cũng như Hứa Tuân, cũng là một quan viên chính trực liêm khiết.

Đám thuộc hạ tự nhiên cũng không dám lơ là.

“Bẩm Tri Phủ, vừa rồi có người ở ngoài đánh trống tự thú.”

“Đánh trống tự thú?”

Lữ Công Trứ lập tức ngẩn người, cái trống này chưa từng vang lên vì tự thú, hỏi: “Hắn phạm tội gì?”

“Tội… tội khi quân!”

Khi nhắc đến tội danh này, người thông báo đã run rẩy môi.

Chưa từng gặp chuyện như thế này, nên anh ta không biết có nên tiếp nhận hay không.

“Cái gì?”

Lữ Công Trứ cũng hoảng sợ đứng dậy, nói: “Tội khi quân?”

Hoàng Quý cảm thấy có điều không ổn, nói: “Liệu có phải do một kẻ điên gây ra không?”

“Người đó trông không... giống như một kẻ điên.” Một người hầu thông báo nói.

“Nhưng người bình thường không thể phạm phải tội lớn như vậy.” Hoàng Quý nghi ngờ nói.

Liệu có phải là quan chức trong triều? Lữ Công Trứ vội hỏi: “Ngươi có hỏi tên hắn không?”

Người hầu trả lời: “Có hỏi, hắn nói tên là Trương Phỉ.”

“Là hắn?”

Lữ Công Trứ lại một lần nữa kinh ngạc, nhưng vẫn hơi không tin, nên ra lệnh cho người nhanh chóng đưa kẻ đến công đường.

“Tiểu dân Trương Phỉ bái kiến Lữ tri phủ.”

Lữ Công Trứ vừa thấy, quả nhiên là Trương Phỉ, lại trở nên cẩn trọng, tiểu tử này nhiều mưu kế, hỏi: “Bản quan nghe nói ngươi là đến đây tự thú?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi phạm tội gì?”

“Tiểu dân phạm tội khi quân.” Trương Phỉ nói với vẻ mặt không biểu cảm.

Tiểu tử này điên rồi sao? Lữ Công Trứ ngẩn ra, điều này thật không hợp lý, ông kiên nhẫn hỏi: “Ngươi đã phạm tội khi quân như thế nào?”

Phải nói rằng, tội này người bình thường thật sự không thể phạm phải.

Trương Phỉ nói: “Thực ra tiểu dân luôn là một người không có giấy chứng nhận làm Nhị bút.”

Lữ Công Trứ nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Giấy chứng nhận Nhị bút là cái gì?”

Trương Phỉ nói: “Có nghĩa là... tiểu dân không có công văn của quan phủ.”

Lữ Công Trứ nghe xong càng thêm mơ hồ, lại hỏi: “Điều này có liên quan gì đến tội khi quân?”

Trương Phỉ nói: “Theo quy định của quan phủ, nếu không có công văn của quan phủ, người làm Nhị bút không thể lên công đường biện hộ cho người khác. Nhưng vài ngày trước, tiểu dân đã từng với tư cách là người làm Nhị bút tham gia một vụ kiện tại Thẩm Hình Viện, và đã lên công đường biện hộ, nghe nói vụ kiện này là do đương kim Thánh thượng chỉ đạo, nhưng theo pháp luật triều đình, tiểu dân không đủ tư cách để tham gia vụ kiện này, vì vậy tiểu dân đã phạm tội khi quân.”

Quả thật có lý có chứng.

Mục đích của quy định này chỉ nhằm hạn chế người làm Nhị bút, tránh tình trạng kiện tụng tràn lan, một tờ công văn, giống như giấy phép luật sư, không có giấy phép thì không có quyền biện hộ trên tòa.

Nhưng quy định này khác nhau tùy theo địa phương, Biện Kinh có phần nghiêm ngặt hơn, phải có công văn mới có thể lên công đường, đây là kinh đô, nếu không kiểm soát chặt chẽ, thì trống của phủ Khai Phong có thể mỗi tháng đổi một cái.

Nhưng ở địa phương, chỉ cần các quan cho rằng cần thiết, những người làm Dong bút không có công văn cũng có thể lên công đường biện hộ, vì những người làm Dong bút là những tụng sư đầu tiên xuất hiện, lúc đó chưa có quy định này, nên có một vùng mơ hồ tồn tại, các quan rất thích sự mơ hồ, chỉ có sự mơ hồ, hai cái miệng của quan mới có giá trị. (chữ quan có 2 khẩu(miệng) ý là nói gì cũng đc)

Hơn nữa, Trương Phỉ vốn là một trong những nhân chứng của vụ án này, đây lại là một trường hợp đặc biệt, những người như Hứa Tuân, tuân thủ pháp luật như vậy, cũng không cảm thấy điều này vi phạm quy định.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thực có một quy định rõ ràng như vậy.

Hơn nữa vụ kiện thứ hai này, không phải ở Đăng Châu, mà là ở Biện Kinh.

Chưa nói đến tội khi quân chính là một tội có thể gán ghép, cái gì cũng có thể đưa vào, vấn đề là vụ kiện này, thực sự là do Tống Thần Tông trực tiếp chỉ đạo, nếu nhất định phải nói là tội khi quân, thì cũng không phải là không thể.

Lữ Công Trứ nhất thời không biết phải phản biện như thế nào, nên hỏi: “Ngươi có biết hậu quả của tội này là gì không?”

Trương Phỉ nói: “Cụ thể thì không rõ, nhưng nhẹ nhất cũng nên là bị chém đầu.”

Lữ Công Trứ gần như đã bị tiểu tử này làm cho buồn cười, nói: “Nếu như ngươi đã biết, vậy tại sao còn tự thú? Theo như ta được biết, không có ai điều tra chuyện này cả.”

Trương Phỉ nhắm mắt thở dài, nói: “Từ xưa đến nay, trung hiếu khó mà vẹn toàn, tiểu dân vì Phương Vân mà khiếu nại, là để báo đáp ân cứu mạng, nhưng lòng trung thành của tiểu dân đối với bệ hạ, cũng là điều mà mặt trời và mặt trăng có thể chứng minh, vì vậy tiểu dân đến đây tự thú, để mong có thể toàn vẹn cả đôi đường.”

Lữ Công Trứ nghe xong, không biết nên khen lòng trung thành của hắn hay nên mắng hắn ngu ngốc, mặc dù ông không tán thành những gì Trương Phỉ đã nói tại lúc thẩm án tại Thẩm Hình Viện, nhưng việc nào ra việc đó, ông cảm thấy chuyện này không cần thiết, ông cũng không cho rằng Trương Phỉ thực sự phạm tội khi quân, nhưng sự việc đã đến mức này, ông cũng không thể giả vờ như chưa từng xảy ra, cái tội danh này rất nhạy cảm, là tội danh có thể bị quy là khẩu đại tội, nếu ông không để ý, có thể cũng bị gán cho tội danh này, vì vậy ông nói: “Nếu ngươi không tự thú, thì cũng không có ai điều tra chuyện này, giờ ngươi tự chạy đến tự thú, tội danh lớn như vậy, ta cũng không dám che giấu...”

(khẩu đại tội: chỉ những tội danh trong pháp luật có định nghĩa không rõ ràng, phạm vi mơ hồ đến mức khó xác định có tội hay không.)

Chưa để ông nói xong, Trương Phỉ đã cúi người hành lễ nói: “Mong Tri phủ đại nhân giúp đỡ.”

Lữ Công Trứ thở dài, vung tay nói: “Áp giải đi.”

Việc này không cần điều tra, vì ông cũng đã tham gia vào vụ án này, ông quá rõ ràng, thực ra không có ai quan tâm đến những điều này.

Việc này đã được đưa đến thẩm án, chưa từng có dân thường nào làm như vậy, ai còn quan tâm đến việc Trương Phỉ có công văn hay không.

Nhưng Trương Phỉ nhất định phải nói như vậy, thì đúng là tội khi quân!

Vấn đề là ai dám che giấu tội này chứ!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đã là tội khi quân, thì phải báo cáo với hoàng đế, vì hoàng đế mới là nạn nhân, là người có liên quan!

Lữ Công Trứ lập tức báo cáo lên trên.

Cần biết rằng vụ án A Vân tuy là một vụ án hình sự bình thường, nhưng có ý nghĩa chính trị rất lớn, mà Trương Phỉ lại là nhân vật then chốt trong đó, Lữ Công Trứ cũng không dám lơ là.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn