Ở phía sau am ni cô là một mảnh cỏ xanh, đi qua một bãi cỏ là một khu
rừng trúc, phía sau khu rừng trúc là một tảng đá không lớn lắm nằm gần
ngôi nhà tranh, lúc này dọc theo hai bên con đường mòn đầy cỏ xanh trong rừng trúc có treo mấy ngọn đèn lồng, ngọn đèn thật mờ nhạt cũng đủ để
thấp sáng xung quanh nhà tranh, lộ ra một cái bàn không lớn không nhỏ,
lúc này trên bàn đã có vài món ăn, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng phong
phú.
Những thức ăn này là Long Diệu tự tay làm, vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đi đến, lập tức đón tiếp, mời hai mẹ con ngồi
xuống.
Hồi Tuyết đi qua, chuẩn bị phục vụ bọn họ, Long Diệu ngẩng đầu nhìn nàng lên tiếng:
“Ngươi cũng cùng nhau ngồi xuống đi, dù sao cũng không có người ngoài.”
Loading...
Hồi Tuyết lắc đầu, Đồng Đồng sớm nói:
“Hồi Tuyết tỷ tỷ, ngươi ngồi xuống cùng nhau ăn đi, Diệu thúc thúc làm thức
ăn rất được, ta thường xuyên ăn nha, ngươi nếm thử đi”
Đồng Đồng
tự hào nói, giống như Long Diệu biết nấu ăn là một chuyện rất đáng tự
hào vậy, hơn nữa đặc biệt điều đó khiến bé kiêu ngạo, mọi người đều nhìn bé, Long Diệu càng là nhịn không được giơ tay sờ đầu của bé, trong lòng chảy một dòng nước ấm, nói thật, ba năm này, tuy rằng hắn chăm sóc Đồng Đồng, nhưng chỉ vì cuộc sống của hắn quá cô đơn buồn tẻ, Đồng Đồng mang cho hắn sự ấm áp, cho nên phải nói là chăm sóc lẫn nhau mới đúng.
“Đồng Đồng, đến, ăn thử cái này.”
Đồng Đồng lập tức ngẩng mặt lên nhìn Long Diệu: “Cảm ơn.”
Nói xong liền cúi đầu xuống dùng bữa, Vãn Thanh cũng không có di chuyển,
nhìn Long Diệu cùng Đồng Đồng, hình ảnh ở chung của hai người ấm áp như
thế, vậy mà nó lại khiến nàng có chút xót xa.
Đồng Đồng vẫn còn
nhỏ và tận trong lòng bé bởi vì có một phần sự hiện diện của Long Diệu,
mà hành động trở nên bình thường một chút, bé rất cởi mở lại hoạt bát,
trong này Long diệu chiếm một phần nguyên nhân, không chỉ như thế, Long
Diệu hình như là Luyện Đan Sư có tiếng, chính bởi vì ảnh hưởng của hắn,
Đồng Đồng mới tinh thông luyện đan như thế, kiến thức của bé hầu hết đều do Long Diệu dạy, nếu như kể đến từ khi bắt đầu mà nói thì Long diệu
phải là sư phụ của Đồng Đồng.
Hồi Tuyết đứng lên, vì mỗi người rót một ly rượu, Long Diệu nâng ly lên nhìn Vãn Thanh:
“Chúng ta cùng nhau nâng ly, uống cạn ly này, vì chúng ta sắp phải bước vào cuộc sống giữa những con đường khác nhau”
Vãn Thanh bưng rượu, nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Long Diệu, không khỏi cười mở miệng:
“Ngươi cũng phải rời khỏi nơi này.”
Long Diệu gật đầu, làm rõ các góc cạnh của gương mặt tuấn tú, khóe môi lộ ra mênh mông ý cười, lại gật gật đầu, nâng cao ly rượu, Vãn Thanh cũng
nâng một ly rượu, hai người uống cạn ly, Hồi Tuyết cũng cạn một ly.
Sau đó mọi người cầm lấy đũa và bắt đầu ăn, gió đêm se lạnh, gió thổi hiu
hiu làm các lá trúc ma sát vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc, mùi hương
của cây trúc nhẹ nhàng bay trong không khí, Vãn Thanh nhàn nhạt mở
miệng:
“Chúc ngươi mọi chuyện đều thuận lợi.”
Long Diệu
ngẩn người người một chút, ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, vừa lúc nhìn thấy
nàng cúi đầu đang ăn, thật nhã nhặn duyên dáng, gương mặt kia nhìn dưới
ánh đèn trong đêm tối, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp rực rỡ mà mê lòng
người, lông mi dài che dấu đôi mắt thâm thúy của nàng, môi đỏ mọng khẽ
nhúc nhích, có thể làm tim người khác không khỏi tắt nghẽn trong lòng,
Long Diệu nở nụ cười.
Nữ nhân này thật đúng là làm cho người ta
khó có thể nắm bắt lấy, rõ ràng gần trong gang tấc, hết lần này đến lần
khác dường như lúc thì cứng rắn lúc thì yếu mềm, Long Diệu nghĩ nghĩ thu hồi tầm mắt, chuyện của bản thân hắn còn chưa giải quyết được, làm gì
có thời gian tìm hiểu người khác, vươn tay ra từ trong tay áo lấy ra một miếng phỉ thúy bằng ngón tay, cho dù là trong bóng tối, cũng có thể
nhìn ra ánh sáng lấp lánh tuyệt trần từ vật kia, tuyệt đối là đồ tốt,
hắn vươn tay cầm lấy tay của Đồng Đồng, đặt ở trên tay bé.
“Đồng Đồng, đây là lễ vật thúc thúc đưa cho ngươi, về sau chúng ta không biết có còn gặp lại hay không?”
Đồng Đồng nghe Long Diệu nói, nước mắt sớm chảy ra, nắm chặt miếng phỉ thúy
kia, vươn đôi bàn tay ôm lấy cánh tay Long diệu, nức nở nói:
“Thúc thúc, ta sẽ nhớ ngươi.”
“Ta cũng sẽ nhớ Đồng Đồng.”
Hai người dây dưa một hồi, Vãn Thanh biết con luyến tiếc người Diệu thúc
thúc này, nhưng bây giờ nàng phải trở lại Sở kinh ngay, đầu tiên là phụ
thân bị bệnh, thứ hai, nàng cần phải trở về để tra xét rõ ràng chuyện
tình năm đó là người nào đã thiết kế hãm hại nàng, tuy rằng nàng nhận
được một đứa con trai, nhưng màn kịch cũng đã đến hồi hạ màn, đôi mắt
chợt lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng trên mặt như cũ vẫn là nụ cười kia.
Trước mắt Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều không có lời gì để nói, chỉ có Long
Diệu cùng Đồng Đồng nói, trong đó bọn họ nói gì mà giao hẹn rồi không
muốn chia xa còn nói lời từ biệt một hồi (vân vân … và vân vân), cuối
cùng Vãn Thanh mới dẫn con cùng Hồi Tuyết trở về phòng ngủ phía sau am
ni cô nghỉ ngơi.
Bé đã trải qua một ngày mệt nhọc, hơn nữa buổi
tối lại thương tâm, rất nhanh liền ngủ đi, Vãn Thanh rửa mặt xong, ngồi ở bên giường nhất thời ngủ không được, nhìn Hồi Tuyết.
“Ngươi thấy làm thế nào mà Mã Thành lại tới đón chúng ta về phủ?,… chuyện này có mờ ám”
Hồi Tuyết chợt nhíu mày, trước không nghĩ tới chuyện này, nay tiểu thư hỏi
những lời này, tự nhiên là có vấn đề, nàng không thể nào trả lời câu
hỏi, nếu có đó chính là Mã Thành nhận lệnh của nhà chính đem các nàng
hồi kinh, lập tức cẩn thận hỏi:
“Chẳng lẽ lão gia không bị bệnh?”
“Bệnh, e rằng chính là vì bị bệnh, cho nên ta mới trở về, nhưng mà ta nghĩ Mã
Thành không phải là phụ thân phái tới, mà là người khác?”
“Có thể ra lệnh cho Mã Thành trừ bỏ lão gia ra thì còn có ai?”
Hồi Tuyết nhíu mày, trong đầu anh sáng chợt lóe, nhanh nhẩu mở miệng:
“Có lẽ nào lại là lão thái thái bên nhà chính kia?”
“Chỉ sợ là như vậy.”
Vãn Thanh gật đầu, lúc đó khi nàng nhìn thấy Mã Thành, thì ánh mắt của hắn
luôn luôn không dám nhìn thẳng nàng, luôn tránh né cái nhìn của nàng,
cho nên nàng biết hắn tuyệt đối không phải là người do phụ thân phái
đến, nhất định là người khác phái đến, như vậy trong Thượng Quan phủ có
thể ra lệnh cho Mã Thành, chỉ có thể là lão thái thái bên kia, bà ta ra lệnh cho Mã Thành đem nàng hồi kinh là vì chuyện gì đây? Vãn Thanh ý
cười trên khóe môi càng ngày càng sâu.
“Lão thái thái muốn làm gì a?”
Hồi Tuyết nhất thời nghĩ không ra, Vãn Thanh vốn không muốn để ý tới chuyện này, chỉ phân phó Hồi Tuyết:
“Ngủ, sáng mai sẽ phải rời giường sớm để trở lại Sở kinh.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hồi Tuyết nằm ngủ ở trên cái giường nhỏ trong phòng ngủ, để ban đêm chăm
sóc tốt cho tiểu thư cùng Đồng Đồng, nếu mẹ con các nàng cần cái gì, vừa gọi nàng liền có mặt ngay lập tức.
Ban đêm, ba người đều đã ngủ.
Ngày hôm sau trời chưa sáng hẵn, Vãn Thanh đã thức dậy, Hồi Tuyết thu thập
hành lý, rất đơn giản chỉ có mấy cái bao quần áo, cũng không có bao
nhiêu vật dụng, mà Đồng Đồng còn chưa có thức giấc đâu.
Vãn
Thanh ôm bé, cùng nói lời từ biệt với sư cô Lý là chủ trì am ni cô, rời
khỏi Thủy Nguyệt Am, đám người Mã Thành đã chờ ở ngoài cửa, mọi người
nhanh tay nhanh chân, có người thì nhận lấy bao quần áo, có muốn thì đi
ôm Đồng Đồng trong lòng Vãn Thanh.
Nhưng mà Vãn Thanh không cho, con của nàng không thể quá gần gũi với người lạ, người có thể gần gũi
với bé, phải là người mà bé thích, bằng không người đó nhất định sẽ lọt
vào tầm ngấm trả thù của bé, cho nên nàng tự mình ôm cho an toàn, đoàn
người xuống núi, lên xe ngựa của Thượng Quan phủ, hướng kinh đô Kim Hạ
quốc, Sở kinh mà đi...