Cây hòe tươi đẹp, dưới ánh nắng chiều xuyên thấu thật mỏng, tựa như tầng
mây được chiếu xuống ở nơi chân trời, xa xa là ngọn núi được bao quanh
bởi dòng nước, như được phủ lên một tầng màu sắc tươi sáng, màu xanh rậm rạp của núi non nhấp nhô càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, mây trắng cao
chót vót ở tận đỉnh núi cao, nhìn như trong tầm tay nhưng khoảng cách
lại xa vời vợi.
Trong rừng đầy những nhánh cây um tùm tươi tốt,
bỗng nhiên chim chóc bị kinh sợ bay đi, một giọng nói con nít thật êm
tai vang lên.
“Mẫu thân, mẫu thân, mau nhìn, đây là hoa sinh đôi màu xanh thẫm”.
Trong lúc đó vang lên âm thanh của vật gì đó rớt xuống, bóng dáng nho nhỏ
Loading...
chạy băng băng ở đường mòn âm u trong núi, cách đó không xa một người nữ tử xinh đẹp đáng yêu cất tiếng gọi to.
“Đồng Đồng, con cẩn thận một chút, đừng để té xuống.”
Vừa nói xong, đôi chân bước nhẹ nhàng nhanh chóng đi đến, đỡ cậu nhóc
nghịch ngợm phía trước kia, bé có đôi mi cong cong như trăng lưỡi liềm,
tựa như dùng bút mà vẽ lên, mắt vừa to vừa tròn lại long lanh ướt át,
thật giống như hai quả nho tươi mọng nước mượt mà vô cùng, môi nhỏ nhắn
màu hồng xinh xắn chu chu lên, càng tăng thêm vẻ đáng yêu hoạt bát, mặc
một bộ màu tím đỏ với áo ngoài màu đỏ và áo trong màu tím, tôn lên nước
da trắng mịn như tuyết, đứa bé này từ đầu đến chân giống như một tinh
linh nhỏ bé vừa rơi xuống nhân gian, làm người khác không thể rời khỏi
tầm mắt, thật là một bé trai xinh đẹp đáng yêu.
Thở hổn hển, hai tay nâng cao dược liệu vừa tìm được giống như dâng vật quý:
“Mẫu thân, nhìn xem, con tìm được hoa sinh đôi màu xanh thẫm nè”.
Nữ tử mỉm cười nhìn bé, khuôn mặt đầy cưng chìu, vươn tay cẩn thận mà lau
mồ hôi trên mặt của bé, nhìn dược liệu trong tay của bé:
“ Đồng Đồng của chúng ta đã ra tay, đương nhiên là giỏi nhất rồi“.
Cô gái này chính là Vãn Thanh người mà vào sáu năm trước đã xuyên không
đến nơi này, ngày đó khi nàng xuyên qua, thân trúng mị dược, trong mơ hồ phát hiện một người nam nhân mang mặt nạ. Sau đó nàng...
Mà ngay trong đêm đó, nàng thế nhưng ngoài ý muốn trúng thưởng, đứa nhỏ trước
mắt chính là con trai bảo bối của nàng Thượng Quan Đồng, năm nay năm
tuổi, là một thiên tài Dược Sư, thích nhất nghiên cứu chế tạo các loại
đan dược, đó là lí do ngày hôm nay nàng đi cùng con lên núi hái thuốc.
“Mẫu thân, chúng ta đã tìm đủ vài vị thuốc cần thiết rồi, nên trở về thôi.”
Thượng Quan Đồng cười tủm tỉm gấp gáp mở miệng, bé ước gì trở về ngay lập tức
để nghiên cứu chế tạo đan dược, Vãn Thanh không biết suy nghĩ của bé,
gật gật đầu nói.
“Được, chúng ta trở về, nhưng mà Chiêu Chiêu đi đâu rồi?”
Chiêu Chiêu là một con khỉ, từ ba năm trước sau khi ăn đan dược của Đồng
Đồng, về sau nó liền không rời đi, luôn ỷ lại vào bọn họ, con khỉ này
chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, toàn thân có lông màu vàng, thích ăn đan dược,
nó ăn đan dược do Đồng Đồng luyện mà trưởng thành, cực kỳ thông minh,
tuy rằng không thể nói, nhưng mà thông qua ngôn ngữ cơ thể, bọn họ có
thể trò chuyện với nhau.
Hai mẹ con lúc này mới phát hiện không
thấy Chiêu Chiêu đâu nữa, Đồng Đồng liền nôn nóng, đó là bạn thân của
bé, là cục cưng của bé nha.
“ Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, chúng ta phải quay trở về nhà thôi”
Bé kêu liên tục hai lần, một tiếng chít chít vang lên, là âm thanh của một con khỉ nhỏ màu vàng xuất hiện từ giữa không trung giống như đám mây
màu vàng xuyên qua bầu trời, nhảy đến trên vai Quân Tiểu Mạch, trong tay còn cầm một nắm dược liệu màu tím, khoe ra đưa tới trước mặt Thượng
Quan Đồng. Dùng động tác hỏi bé:
“ Tiểu Đồng Đồng, nhìn, đây là cái gì? Đây là cái gì?”.
Thượng Quan Đồng cùng Vãn Thanh đi qua nhìn, chỉ thấy đó là nắm cỏ dại màu
tím, không biết là gì? Vãn Thanh không rành về dược liệu lắm, do đó nhìn con đứng bên cạnh mình, chỉ thấy Thượng Quan Đồng tiếp nhận dược liệu
cầm xem đi xem lại, lại ngửi ngửi, lập tức hưng phấn lên tiếng:
“Mẫu thân, đây là cây Cẩu Kỷ, thuộc loại dược thảo thượng đẳng”.
Nói xong, liền đem dược thảo quý bỏ vào sọt phía sau lưng, sau đó vươn tay ôm Chiêu Chiêu, sờ sờ đầu của nó, đáng yêu mở miệng:
“ Chiêu Chiêu, đợi lát nữa ta thưởng cho ngươi năm viên dược hoàn.”
Chiêu Chiêu lập tức vui vẻ nâng cái đuôi dài lên mà lắc lư, lắc bên trái một
cái, lắc bên phải một cái, hai mắt tỏa sáng, vẫn là Tiểu Đồng Đồng tốt
nhất.
Vãn Thanh nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, nụ cười trên mặt càng sâu, mắt sáng trong như ánh sao đêm, tĩnh mịch mà cháy bỏng, vươn
tay kéo tay của con trai:
“Đi, đi xuống núi.”
Hai mẹ con
hai người cùng một con khỉ nho nhỏ màu vàng cùng nhau xuống núi, dọc
theo đường đi Tiểu Đồng Đồng thỉnh thoảng nói chuyện cùng Chiêu Chiêu,
tâm tư của Vãn Thanh lại chìm vào suy nghĩ về những việc xảy ra trong
mấy năm nay.
Đây là Huyền Vũ đại lục, xung quanh đại lục này tồn
tại mấy chục đất nước khác, trong đó có bốn nước lớn là Kim Hạ, Long
Phiên, Hiên Viên và Thương Lang, địa phương mà nàng hiện tại đang sinh
sống là ranh giới giữa hai nước kim Hạ cùng Long Phiên.
Nàng là
người Kim Hạ, là con cháu thuộc dòng dõi chính thất của Thượng Quan gia, danh sách đứng hàng cuối cùng của một trong năm gia tộc lớn nhất, tên
gọi Thượng Quan Vãn Thanh.
Ngày đó xuyên qua, nàng bị người kê
đơn, phải tìm người giải độc, sau đó nghe được âm thanh nên chạy đến,
những người đó là người Thượng Quan gia, bọn họ không nghĩ tới đại tiểu
thư của mình lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên phụ thân của thân thể
này lập tức phái người đưa nàng rời xa kinh thành, đến Thủy Nguyệt Am
ngoài ngàn dặm.
Một lần đi là đã trôi qua sáu năm.
Ngày
đó nàng tưởng rằng phụ thân Thượng Quan Hạo là ghét bỏ nàng vì nàng làm
gia tộc mất mặt, cho nên mới phải đuổi nàng ra khỏi kinh thành, về sau
nàng mới biết được, kỳ thực người phụ thân này là vì bảo vệ nàng, mới để nàng rời xa kinh thành tạm thời để tránh nạn, chỉ cần chờ qua một đoạn
thời gian nữa sẽ để nàng hồi kinh, ai biết được sau đó nàng thế nhưng
lại mang thai, hơn nữa nàng không nghĩ trở lại kinh thành.
Sáu năm khiến cho Vãn Thanh, không, nên gọi là Thượng Quan Vãn Thanh đem toàn bộ nơi này đều hiểu rõ.
Đây là một thế giới cổ võ, trên cái thế giới này người có võ đều được tôn
trọng, rất nhiều người đều tập võ, mấy gia tộc khổng lồ đều có mấy người xuất sắc, đương nhiên cũng có rất nhiều người không có năng lực hoặc là người bình thường, bởi vì cả ngày làm việc bận rộn lo ấm no, dĩ nhiên
là không có thời gian đi tập võ, hễ là người có chút thân phận địa vị
đều sẽ đi tập võ.
Người luyện võ nơi này không giống trong trí
nhớ của nàng về thế giới cổ võ, có chút tính chất của tiểu thuyết, vừa
nhìn liền có thể nhìn ra nội lực tu vi của người khác các cấp bậc gồm:
Xích - màu đỏ nhạt, Chanh - màu cam, Hoàng - màu vàng, Lục - màu xanh
biếc, Thanh - màu xanh lá, Lam - màu xanh da trời, Tử - màu tím, tổng
cộng có bảy Huyền cấp.
Còn mắt thường nhìn thấy được màu sắc,
gọi là Huyền khí, mỗi một cấp Huyền khí lại chia làm tam phẩm, nhất phẩm là nhan sắc kém cỏi nhất, nhị phẩm là trung sắc, tam phẩm là sắc thái
màu sắc đậm nhất.
Ngoại trừ võ gia cần phân biệt các cấp bậc,
còn có các ngành nghề và tên gọi khác nhau, giống như luyện đan hoàn kêu Dược Sư, bảo bối của nàng thuộc hệ này, Dược Sư được phân chia các cấp
bậc: sơ cấp Dược Sư, trung cấp Dược Sư, cùng cao cấp Dược Sư, Linh Dược
Sư, cùng Thần Dược Sư, trước mắt Tiểu Đồng Đồng tu vi đạt tới giai đoạn
trung cấp Dược Sư.
Mà còn có một loại nghề nghiệp thế nhưng kêu
Phù Thủy, nghe nói Phù Thủy có năng lực tiên đoán trước tương lai, lại
có thể biết trước mệnh số của một người, phân chia làm: sơ cấp Phù Thủy, trung cấp Phù Thủy, cao cấp Phù Thủy, Linh Vu Sư cùng Thần Vu Sư có năm loại.
Đối với cái gọi là kỹ năng Phù Thủy, Vãn Thanh có chút mơ
hồ, đây là kỹ năng kiếp trước của nàng, có thể đoán trước mệnh số của
một người, nàng đã thề vĩnh viễn không bao giờ lại đoán mệnh, không nghĩ tới thậm chí xuyên đến thời đại này mà vẫn có người giống nàng như thế
tồn tại.
Bất quá Dược Sư cùng Phù Thủy đều rất hiếm thấy, đại đa
số vẫn là người không có năng lực, cùng người bình thường giống hệt
nhau, nhưng người tập võ cũng rất nhiều.
Nguyên lai Thượng Quan
Vãn Thanh, đã đạt tới Huyền khí, (màu cam)Chanh Huyền nhị phẩm, trong
sáu năm này, nàng siêng năng luyện tập, hiện tại đã đạt tới (màu xanh da trời) Thanh Huyền nhất phẩm, nghe Lý sư phụ tại am ni cô nói, nàng đã
đạt cấp bậc cao thủ, nhưng mà cách cao thủ chân chính còn có chút khoảng cách.
Một khi đã tu luyện đến cấp bậc Huyền khí, sau này rất
khó có thể thăng cấp, nghe nói cần phải có linh đan hoặc là thần khí cao cấp, mới có thể tu luyện tiếp, đó là vì sao mà trước mắt nàng chỉ có
thể tu luyện đến cái cấp bậc này, trong lúc nhất thời không cách nào đột phá.
Mà bảo bối Tiểu Đồng Đồng liều mạng luyện đan, vì trợ giúp
nàng tăng lên nội lực tu vi, đáng tiếc năng lực Tiểu Đồng Đồng còn chưa
luyện ra cao cấp đan dược được, chỉ có thể luyện những loại đan dược
thông thường.
Vãn Thanh vừa đi vừa nghĩ, mắt thấy đã đi tới chân
núi, chỉ thấy dưới chân núi, một bóng dáng đỏ thẫm bước qua lại, thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên trên nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy hai mẹ con Vãn
Thanh hai người đang xuống dưới núi, chào đón.
“Tiểu thư, người trong phủ đến?”
Nói chuyện là nha đầu của Vãn Thanh tỳ nữ Hồi Tuyết, Hồi Tuyết là nha đầu
mà mẫu thân nàng lưu lại cho nàng, chẳng những trung thành, hơn nữa hết
sức thông minh, võ công tu vi cũng rất cao, đã đạt (màu xanh da
trời)Thanh Huyền nhị phẩm, so với võ công của Vãn Thanh còn muốn cao hơn một chút, giờ phút này gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, nhìn chủ tử của mình.
“Ai tới?”
Vãn Thanh cười mở miệng, Tiểu Đồng Đồng sớm nóng lòng kêu lên:
“Có phải ông ngoại đến đây hay không? Có phải là ông hay không?”
Tiểu Đồng Đồng rất thích Thượng Quan Hạo, người đó thật sự rất thương bé,
hàng năm đều sẽ tới một chuyến thăm mẹ con nàng, cũng mang thật nhiều lễ vật đến, năm nay lại chưa đến, đó là lí do mà Tiểu Đồng Đồng mới nóng
vội như thế.
Đáng tiếc tiếng nói của bé vừa dứt, Hồi Tuyết lắc lắc đầu:
“Không phải lão gia, là thủ hạ của lão gia, nói là lão gia bị bệnh, bảo hắn tới đón tiểu thư hồi kinh.”
“Cha bị bệnh?”
Vãn Thanh nhíu mày, kiếp trước nàng là cô nhi, kiếp này rốt cục có được
tình thương của cha, tuy rằng Thượng Quan Hạo không phải là cha của
nàng, nhưng hắn cho nàng tình thương của cha, cho nên ở tận đáy lòng của nàng người đó đã trở thành cha rồi.
Mặc dù ở Thượng Quan gia,
cha của nàng, cha Thượng Quan Hạo là một người không được xem trọng, là
Thượng Quan gia phế vật, sống đến hơn 40 tuổi, cho tới bây giờ vẫn là
một nho nhỏ tứ phẩm học sĩ, võ công thì càng không được, nghe nói đến
bây giờ hắn vẫn là (màu cam)Chanh Huyền giai.
Chẳng những là
người Thượng Quan gia, mà toàn bộ Sở kinh, đều không có bao nhiêu người
coi trọng hắn, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến Thượng Quan
Vãn Thanh, nàng nhận biết hắn, người đó là cha nàng, cho nên khi nghe
Hồi Tuyết nói vậy, liền bắt đầu nóng vội, lướt qua thân thể của nàng
chân bước nhanh hơn.
“Là Mã Thành?”
“Đúng, thưa tiểu thư “ Hồi Tuyết cung kính gật đầu, nắm tay Tiểu Đồng Đồng, đi theo phía sau
tiểu thư, đoàn người hướng am ni cô đi đến.
Hoàng hôn trải dài dọc theo đường mòn, cuối chân trời khói xanh lượn lờ, đó là hương khói từ am ni cô bay lên.
Vãn Thanh men theo con đường trải đầy đá cuội cổ kính hướng am ni cô mà đi, vừa đi vừa nói:
“Chuẩn bị trở về kinh.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, trong lòng lại thở dài một tiếng, không nói
lên được cái gì mùi vị gì, đã từng hi vọng tiểu thư hồi kinh, lại sợ hãi sau khi tiểu thư hồi kinh sẽ có những thương tổn gì, bởi vì những người trong kinh đó đều không phải là người dễ chọc, bằng không chuyện năm
đó,.. như vậy liền sẽ không phát sinh ở trên người tiểu thư.
Nhưng mà tiểu thư bây giờ cùng tiểu thư trước kia không giống nhau, không
biết vì sao, sau ngày nhảy sông đó, sau khi tiểu thư trở về, càng trở
nên thông minh hơn so với trước kia rất nhiều, lơ đãng mà phát ra quyết
đoán, khiến bản thân nàng tự nhiên tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư.
Thế nhưng nàng nghiêm túc quan sát lại không tìm ra được điểm đáng nghi
nào, lại không nhìn ra cái gì, duy chỉ có một loại cảm giác, tiểu thư
đặc biệt thích cười, bất kể là tâm tình tốt, hay xấu, nàng luôn cười, nụ cười kia che dấu hết thảy, nhưng lúc này đây lại không giống nhau.
“Như thế nào?”
Phía trước thanh âm bỗng vang lên, Hồi Tuyết nhanh chóng thu lại tâm trạng
của mình, nhìn đi, tiểu thư rõ ràng đi ở phía trước, nhưng lại biết tâm
trạng của nàng không yên, đây là chỗ lợi hại của nàng.
“Tiểu thư, ta lo lắng về chuyện người hồi kinh?”