Sự hiếu kỳ của Phượng Chuẩn và Tiểu Phúc tử nổi lên, nơi chưa từng tưởng tượng đến? Trong thiên hạ sẽ có nơi như vậy sao? Tuy rằng bọn họ thân ở hoàng cung, chính là vài năm nay, cũng ra bên ngoài không ít , huống hồ tàng thư trong cung khá nhiều, cho dù chưa có xem qua, cũng nhìn qua vài chữ, làm gì có chỗ nào thần bí như vậy đâu?
Đang nghĩ, thấy ở nơi đó đã có mấy bộ khoái đang ngáp dài đứng ở đó đợi, trong tay mỗi người đều đẩy phụ giúp một chiếc xe đẩy, phía trên chở đầy những bao, Phượng Chuẩn càng cảm thấy nghi hoặc , cùng tiểu Phúc tử lặng lẽ nhìn nhau, dùng tuyệt kỹ truyền âm nhập mật nói: “Anh Nguyên này sẽ không phải là một đại tham quan, hiện tại sự việc bại lộ, cho nên muốn chạy trốn đấy chứ?”
Tiểu Phúc tử”Phì”bật cười một tiếng, chủ tử không hổ là chủ tử, lập tức có thể tìm cho sự việc lạ lùng này một lí do, tạm thời bất luận thiệt giả, giải thích này vẫn là khá hay. Vừa định đến nơi đây, chợt nghe Anh Nguyên trầm thanh nói: “Được rồi, mọi thứ đều ở trong này, chúng ta đi thôi.”Nói xong sắc mặt hắn trở lên âm trầm, cũng không để ý hai người Phượng Chuẩn, đi đầu tiến về phía trước.
Dọc theo đường đi, Phượng Chuẩn rõ ràng nhìn ra tâm trạng Anh Nguyên cực kỳ không tốt, hắn thật sự không hiểu. lúc còn ở trên núi không phải còn là cười cười nói nói hay sao? Như thế nào trong thời gian nháy máy đã thay đổi? Hỏi bọn bộ khoái, bọn họ chỉ đều đáp lại một câu cho có lệ: “Tới nơi rồi biết.”, có thể nhìn, tâm trạng của mọi người đều rất áp lực.
Lại đi thêm hai dặm đường núi, Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử bất tri bất giác dừng cước bộ, kinh ngạc nhìn thấy một mảnh phòng ở liên miên vô tận, giống như chuồng bò, trải dài hơn hai mươi dặm. Đúng vậy, là phòng ở, mặc dù ở trong khái niệm của Phượng Chuẩn, những thứ này không thể gọi là phòng ở, nhưng mà trừ bỏ cái này, hắn càng không thấy còn từ nào khác có thể thích hợp hơn để hình dung những thứ này.
Có mấy người ở trong phòng ra ra vào vào nhìn thấy Anh Nguyên, hưng phấn hô to: “A, là Anh tri phủ lại đây , mọi người ra nhanh đi.”Lời còn chưa dứt, Những người quần áo tả tơi đã chạy như bay về phía bên này.
Tiểu phúc mục trừng khẩu ngốc, lẩm bẩm nói: “Những người này. . . . . . Như thế nào giống như. . . . . . dân chạy nạn vậy? Còn nói cái gì ‘ mọi người ra nhanh’, bọn họ muốn đi cướp kho lúa à.”
Anh Nguyên nhìn hắn một cái, trầm thanh nói: “Bọn họ không phải giống dân chạy nạn, bọn họ chính là dân chạy nạn, gia hương lâm vào tuyệt cảnh, phiêu bạt lưu lạc, không chỗ nương tựa, cuối cùng dừng chân tại đây.”
Không để thời gian cho hai người đang sợ ngây người thời gian để hỏi, càng ngày càng nhiều dân chạy nạn trào ra từ trong phòng, mọi người thành từng mảng từng mảng ùa lại, giống như những đám mây đen lớn. Một bộ khoái thở dài: “Đại nhân a, số người so với thời điểm chúng ta tới tháng trước, chính là càng nhiều , nếu tiếp túc như thế này, chúng ta cũng không cung cấp đủ cho bọn họ a, thật sự là đau đầu chết mất.”
Anh Nguyên không nói gì, cố gắng nặn ra một nụ cười, hắn nói với những người chạy nhanh nhất đến chỗ này:”Hổ tử, số người lại tăng thêm bao nhiêu? Không biết lần này mang đến cho đủ phân hay không, bởi vì có một chút thu nhập ngoài mong đợi, ta có mang thêm một chút gạo mì, ngươi xem xem, nếu đủ phân, tối nay cấp cho mọi người một bữa ăn no đi.”
Loading...
Sắc mặt Phượng Chuẩn tối sầm lại, hắn đương nhiên biết “thu nhập ngoài mong đợi” Chỉ chính là chỉ cái gì.
Kẻ tiểu Hổ này xem ra quản sự của nơi này, nghe được lời của Anh Nguyên, hắn thành khẩn nói: “Anh đại nhân, chúng ta đã vô cùng cảm kích , Nếu không có người tốt bụng tặng gạo tặng mì cho chúng ta, mọi người đã sớm đói chết, mỗi ngày đều có lương thực để ăn như bây giờ, giúp chúng ta sống sót, đã là ông trời đối đãi không tệ với dân chạy nạn chúng ta , còn nói cái gì ăn no, ai, chúng ta hiện tại đã sớm không còn ôm loại ảo tưởng này rồi .”
Anh Nguyên không nói, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, thật lâu sau mới nói: “Là ta vô năng, không dám cãi lại mệnh lệnh của cấp trên, nếu không cũng sẽ không đem bọn ngươi tới nơi này, không cho các ngươi vào thành .”Hắn nói xong, sớm sớm đã có âm thanh quát rung trời: “Không liên quan đến đại nhân, đại nhân không cần tự trách.”
Anh Nguyên gật gật đầu, lại nói: “Cho dù khó khăn như thế nào, lương thực của trẻ nhỏ đều không thể giảm, hổ tử, có thể làm được không?”
Hổ tử gật đầu cười khổ: “hài tử dưới mười tuổi miễn cưỡng có thể làm được, hơn mười tuổi, nhất là nam hài tử, thật sự không thể ăn no, nhưng mà đại nhân yên tâm, cũng không để bọn nó bị đói quá đâu, huống hồ đại nhân đưa chúng tôi giống cây. Những đất hoang được khai khẩn ra, tuy rằng mùa màng không tốt, nhưng năm nay nói vậy cũng có chút thu hoạch, lại không cần nộp thuế, cho nên qua một thời gian, cuộc sống sẽ không gian nan đến như vậy nữa .”
Anh Nguyên gật đầu không nói gì, phất tay cho bọn bộ khoái đem lương thực dỡ xuống, lại lấy hai cái giỏ rau dại và nấm từ trên tay Phượng Chuẩn và tiểu Phúc tử, cùng với của mình, đưa cho mấy phụ nhân nói: “Đây là rau dại tươi mới hái được từ trên núi, cho các ngươi nấu một bữa ngon đi, rau dại ở phụ cận, có cần cũng đã bị ăn hết từ lâu .”
Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử vẫn khiếp sợ nhìn, loại chuyện người chết đói ngàn dặm này bọn họ không phải chưa từng nghe qua, chính là không nghĩ tới đây là chuyện có thực, chuyện này ở Phượng triều giàu có chính là không thể tưởng tượng, may mắn nhóm người này gặp gỡ được vị quan tốt như Anh Nguyên, nếu không nơi này đã sớm là xác đầy mặt đất rồi.
Anh Nguyên lại dặn dò Hổ tử vài câu, mấy đứa nhỏ đều vây quanh người hắn líu ríu nói chuyện. Bỗng nhiên theo phương xa truyền đến một trận vó ngựa dồn dập, mọi người đều nhìn về hướng đó, chỉ thấy trên ngựa là một bộ khoái tri phủ nha môn ngồi ngay ngắn, phất tay hô lớn: “Đại nhân mau hồi phủ nha, có. . . . . . Có đại sự phát sinh.”trong thanh âm kia tràn đầy sự hoảng sợ bất an, nhất thời làm cho tâm tình của mọi người lại trầm thêm vài phần.