Phùng lão mấy ngày nay có hoạt động bên ngoài, đại diện cho quốc gia đến Trung Á. Tuy rằng Phùng lão không có ở đây, nhưng vì sự có mặt của bà cụ Phùng nên tất cả mọi người trong Phùng gia đều tụ tập lại, giữa trưa mở một bữa tiệc, xem như bữa tiệc đoàn tụ lần đầu tiên khi Phùng gia chính thức tiếp nhận Bành Viễn Chinh.
Điều khiến Bành Viễn Chinh không ngờ và cảm động chính là bà cụ Phùng đã bảo mẹ của Phùng Thiến Như là Tống Dư Trân chờ hắn ở dưới lầu. Bành Viễn Chinh là con cháu, bà cụ Phùng coi trọng như vậy, ngoài trừ việc bù đắp lại cho hắn thì còn biểu thị một thái độ khác.
Thái độ của bà, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ của bề trên Phùng gia đối với Bành Viễn Chinh.
Phùng Thiến Như bước xuống xe, thấy mẹ của mình đang đứng chờ dưới lầu, cũng có chút không ngờ.
Cô quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, giới thiệu:
- Anh Viễn Chinh, đây là mẹ của em, lần trước anh đã gặp qua rồi đấy.
Bành Viễn Chinh khẩn trương tiến lên một bước, kính cẩn chào hỏi:
- Chào bác, để bác ra đón như vậy, Viễn Chinh thật sự không dám nhận.
Tống Dư Trân ôn hòa nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt lóe lên một tia khác thường. Bà mỉm cười, thân thiết nắm tay Bành Viễn Chinh:
- Đi, Viễn Chinh, lên lầu đi. Bà nội, bác cả, chú ba thím ba, cô chú út đều đã có mặt.
Loading...
Tống Dư Trân nắm tay Bành Viễn Chinh bước vào cửa, Phùng Thiến Như theo sát đằng sau. Ba người đi vào, mọi người Phùng gia đều nhìn một cách kinh ngạc, nhất là gia đình Phùng Bá Lâm, Phùng Bá Hà nhưng riêng bà cụ Phùng thì lại rất vui.
Bà cụ Phùng cười tủm tỉm, đứng dậy, vẫy tay Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, cháu lại đây ngồi bên cạnh bà.
Trong phòng khách của Phùng gia, mọi người cơ bản đều ngồi ngay ngắn trên sofa, không động đậy. Nhưng thấy bà cụ như vậy, thì liền không thể như cười như không đứng lên.
Bành Viễn Chinh thấy rõ, nhưng sắc mặt không đổi, thần sắc thong dong bước qua. Tuy nhiên không có ngồi bên cạnh bà nội ngay lập tức mà hướng Phùng Bá Đào, Phùng Bá Đào và Phùng Bá Hà chào hỏi trước. Cái gọi là giơ tay không đánh khuôn mặt người đang cười, Bành Viễn Chinh lễ nghĩa nghiêm túc, vợ chồng Phùng Bá Lâm mặc dù bài xích hắn, nhưng trên mặt không thể không miễn cưỡng gật đầu.
Về phần vợ chồng Phùng Bá Hà, đối với Bành Viễn Chinh thì chưa nói đến bài xích nhưng cũng chưa thể nói là thích. Tóm lại, trong nhà đột nhiên có một người xa lạ, tạm thời vẫn chưa chấp nhận được.
Bà cụ Phùng thấy cháu nội của mình không hề kiêu ngạo, không siểm nịnh, trầm ổn, có lễ độ, trong lòng rất vui mừng. Bà nắm tay Bành Viễn Chinh, bảo hắn ngồi bên cạnh, vừa cười vừa giới thiệu hắn cho những con cháu đời thứ ba của Phùng gia đời thứ ba, ngoại trừ Phùng Thiến Như.
Em gái Phùng Viễn Hoa, và con trai Phùng Bá Hà Triệu Hải Nam thái độ đối với Bành Viễn Chinh có chút ôn hòa. Nhưng Phùng Viễn Hoa, ánh mắt như hận thù khiến Bành Viễn Chinh trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Người một nhà đoàn tụ, kỳ thật không khí không thể nào hòa hợp. Vợ chồng Phùng Bá Đào chủ động hỏi thăm tình hình gần đây của Bành Viễn Chinh, quan tâm đến vấn đề công tác của hắn. Còn vợ chồng Phùng Bá Đào thì vẫn duy trì trầm mặc. Phùng Bá Hà cũng nói với Bành Viễn Chinh mấy câu, những rõ ràng là cho có lệ.
Phùng Bá Lâm cuối cùng lấy lý do công việc nên rời khỏi. Triệu Đình thì cũng phải đi. Ngày nghỉ của ông sắp chấm dứt, chiều nay phải rời thủ đô về lại tỉnh Giang Nam.
Vợ của Phùng Bá Lâm là Trương Lam vốn cũng muốn tìm cớ tránh mặt, nhưng bà cụ Phùng không đồng ý. Bà cụ không gật đầu, là con dâu, Trương Lam cũng không dám tự tiện rời khỏi, bất đắc dĩ cùng với Tống Dư Trân vào nhà bếp, hỗ trợ cho bảo mẫu Khánh tẩu và đầu bếp làm cơm.
Bởi vì là tiệc gia đình, nên bà cụ rất coi trọng. Vì thế Tống Dư Trân liền mời đầu bếp của cơ quan, từ khi Bành Viễn Chinh bước chân vào cửa đã bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.
Người một nhà đoàn tụ bên bàn ăn. Trên bàn bày đầy những món sơn hào hải vị, nhìn qua trông rất đẹp mắt. Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, bên trái là đời thứ hai Phùng gia, theo thứ tự là Phùng Bá Đào, Tống Dư Trân, Trương Lam, Phùng Bá Hà, còn bên phải bà là đời thứ ba của Phùng gia.
Thứ tự sắp xếp liền có chút không giống như bình thường.
Lấy đám người Phùng Viễn Hoa xem ra, hẳn là Phùng Viễn Hoa sẽ ngồi ở vị trí đầu tiên. Bởi vì y luôn đại diện cho trưởng tôn Phùng gia xuất hiện, sau đó là Phùng Thiến Như, Phùng Lâm Lâm, Triệu Hải Nam. Còn về phần Bành Viễn Chinh, một nông dân chính hiệu, cho dù là đời thứ ba của Phùng gia lưu lạc ở bên ngoài, nhưng bất kể thế nào cũng không thể so sánh với địa vụ cao của Phùng Viễn Hoa.
Bởi vậy, Phùng Viễn Hoa đang tính theo bản năng ngồi bên cạnh bà cụ Phùng thì đã thấy bà cụ cười, vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh, cháu đến đây ngồi đi. Trong số những đứa ở đây, cháu lớn tuổi nhất, là anh cả. Nhà chúng ta luôn có chừng mực, không thể rối loạn.
Phùng Viễn Hoa động tác lập tức cứng đờ, sắc mặt trở nên khó xem.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, nhưng trong giờ phút này, hắn thứ nhất không thể trái ý bà cụ. Thứ hai cũng hiểu được mình không nên nhường ai. Tuổi của hắn lớn nhất, thân là anh cả, ngồi ở vị trí đầu là phải thôi.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, bà cụ Phùng cười với Phùng Bá Đào:
- Bá Đào, khó có dịp gia đình ta đoàn tụ, hãy mở chai rượu vang, uống chúc mừng mọi người.
- Vâng, thưa mẹ!
Phùng Bá Đào vừa muốn nói với Phùng Thiến Như vào bếp lấy chai rượu, thì Phùng Viễn Hoa đã chủ động đứng lên đi lấy rồi.
Phùng Viễn Hoa cầm bình rượu, cười tủm tỉm bước đến trước mặt Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, anh mở giùm chai rượu. Em mấy ngày nay đánh bóng rổ nên bây giờ hai tay có chút không thoải mái.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng lên, tiếp nhận bình rượu vang có xuất xứ từ nước Pháp:
- Dụng cụ mở chai đâu?
Phùng Viễn Hoa đã rắp tâm muốn chơi xấu Bành Viễn Chinh. Y nghĩ rằng Bành Viễn Chinh là hạng nông dân, làm sao biết uống loại rượu này. Vào thập niên 90, người uống loại rượu này rất ít. Có thể uống loại rượu nhập từ nước ngoài về lại càng hiếm. Nếu Bành Viễn Chinh không phải là người tái sinh, khi mở chai rượu nhập khẩu này hẳn là sẽ khó khăn. Cho dù là có dụng cụ mở chai, động tác cũng sẽ không tự nhiên. Huống chi, dụng cụ mở chai đã bị Phùng Viễn Hoa giấu trong túi quần của mình.
Phùng Viễn Hoa khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười:
- Không tìm được dụng cụ mở nắp.
Phùng Thiến Như cau mày, đang muốn đứng dậy đi tìm thì lại nghe Bành Viễn Chinh cười nói:
- Không có dụng cụ mở nắp chai thật đúng là phiền toái. Thiến Như, phiền em tìm giùm anh một cái khăn mặt sạch.
Khi Phùng Thiến Như cầm đến một cái khăn mặt trắng, Bành Viễn Chinh dùng khăn mặt ôm lấy đáy bình chai rượu, thuận tay gõ nhẹ vào vách tường. Sau đó tiết tấu không nhanh không chậm gõ vài lần.
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, cái nắp vốn bịt kín của chai rượu không ngờ bị bật lên. Bành Viễn Chinh liền dừng lại, đem cái chai dựng đứng lên, dừng lại một chút rồi thuận tay chậm rãi rút cái nắp bình ra.
Những người trẻ tuổi ở Phùng gia trợn mắt há hốc mồm. Phùng Viễn Hoa tuy rằng không phục, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, Bành Viễn Chinh đã thong dong bưng bình rượu, bắt đầu rót cho mọi người, từ bà cụ trước. Mỗi ly chỉ rót một phần ba, động tác rất lưu loát, tự nhiên, thậm chí có thể nói là rất tao nhã.
Tuy rằng chỉ là một hành động nhỏ, nhưng cũng đủ để nhìn ra được sự tu dưỡng của một người. Bành Viễn Chinh rót một vòng rượu xong rồi ngồi xuống. Bà cụ thì không nói đến rồi, vợ chồng Phùng Bá Đào thì vô cùng hài lòng. Bành Viễn Chinh từ nhỏ sinh ra ở nông thôn, tầng lớp thấp kém, không có khả năng giống như Phùng Viễn Hoa, Phùng Lâm Lâm, Phùng Thiến Như và Triệu Hải Nam từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của các loại lễ nghi xã giao. Điều này chỉ có thể giải thích đứa nhỏ này đã lộ ra sự không tầm thường, trời sinh cao quý.
Có những người cao quý là từ bẩm sinh mà có, chứ không phải dựa trên thân phận.
Nhìn thấy bác cả và bà nội ngày càng thưởng thức Bành Viễn Chinh, Phùng Viễn Hoa trong lòng cảm thấy nghẹn khuất. Tuy rằng trên mặt của y vẫn mỉm cười như trước, nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.
Có một chút ghen tỵ, một chút khó chịu, và một chút bất đắc dĩ.