Ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý từ nhỏ đã như hình với bóng cùng Quan Doãn, tự nhận hiểu Quan Doãn hơn hẳn người ngoài, nhưng chưa bao giờ thấy Quan Doãn bị như thế này, chỉ trong nháy mắt sắc mặt Quan Doãn bèn trở nên vô cùng khó coi.
Ba người Lưu Bảo Gia ngơ ngác nhìn nhau, Quan Doãn làm sao vậy?
Vẫn còn khá, Quan Doãn sau vài cái hít thở liền lại trở về bình thường, hắn cất bước đi ra ngoài:
- Bảo Gia, các anh vào trong phòng đợi tôi trước, một lát nữa tôi sẽ trở về.
Anh Quan, có nặng lắm không?
Lý Lý bước đến trước ngăn Quan Doãn lại, thân thiết hỏi han. Lý Lý bình thường cợt nhạ, nhưng có chuyện đứng đắn thì cũng nghiêm chỉnh hẳn.
- Tôi không sao.
Quan Doãn khoát tay, cố gắng mỉm cười, bước ra đến cửa, lại hít sâu một hơi, bỗng nhiên cửa chính bật ra.
Cuối cùng ánh chiều tà của mặt trời chiều tha hồ mà nhỏ xuống cửa nhà họ Quan, đem bí mật của nhà họ Quan chiếu rực rỡ, khóm hoa dại nở rộ trước cổng cũng tắm trong ánh hào quang đó, lóe sáng một chút sự sống rực rỡ nhất, sự nổi bật của hoa cỏ trong muôn nghìn màu sắc, một cô gái tay xách chiếc túi có họa tiết đen trắng, trên người mặc cái váy dài màu vàng nhạt, tóc dài choàng áo, mặt trái xoan, lông mi cong vút, mắt trong veo như hồ thu, đặc biệt là ánh mắt cô khi di chuyển như u oán lại như đang chờ mong ai, rất thích hợp với một câu thơ cổ mà Quan Doãn thích nhất.
Biệt hữu u sầu ám hận
Loading...
Thử thì vô thanh thắng hữu thanh.
( Chia ly sinh u sầu, lúc này im lặng là tốt nhất)
Cô đoan trang và xinh đẹp, cô trong sáng mà xa xôi, đúng là mối tình đầu mà Quan Doãn khắc cốt ghi tâm – Hạ Lai.
Hạ Lai.....một tiếng thở dài không biết từ đâu đến phát ra trong lòng Quan Doãn, trong hắn giao tranh đã nhiều năm, hắn vừa mới mở được cục diện ở huyện Khổng, hắn sắp nghênh đón khả năng nhảy vọt lần đầu tiên trong đời, Hạ Lai đột ngột xuất hiện trước mặt hắn như bây giờ, làm hắn nhất thời mê man không biết phải đối mặt như thế nào?
- Hạ Lai….
Cổ họng Quan Doãn phát ra tiếng:
- Sao em lại tới đây?
Hạ Lai không trả lời câu hỏi của Quan Doãn, chỉ ngốc nghếch nhìn chăm chăm Quan Doãn một lúc lâu, rồi nói yếu ớt một câu:
- Quan Doãn, anh gầy đi, cũng đen hơn, tuy nhiên lại khỏe mạnh hơn trước.
Vẫn là những lời mà Quan Doãn quen thuộc nhất, giọng điệu mà Quan Doãn thích nhất, tiếng nói làm động lòng nhất, chỉ một câu nói, nội tâm kiên cường của hắn đã mất tự nhiên, Hạ Lai đang đứng trước mặt, vẫn chính là Hạ Lai năm xưa chia tay ở Bắc Kinh, dung mạo vẫn thế, tuổi trẻ vẫn như xưa, chẳng qua là nét tao nhã của năm tháng lắng đọng nhiều hơn thôi.
Đúng vậy, Hạ Lai càng tao nhã ung dung, xuất thân gia thế của cô, năm xưa lúc ở đại học Bắc Kinh chính là cô gái làm chói mắt mọi người, bây giờ đứng trên huyện Khổng, lại sáng như ánh sao, không mỹ từ nào có thể so sánh được.
- Em nhớ anh…. Em biết anh hận em, không sao, yêu càng nhiều thì hận càng nhiều, em hiểu.
Ánh mắt Hạ Lai đón nắng chiều, tựa như làn nước mùa thu:
- Khổ của anh, gian nan của anh, em đều thấy được. Nỗi buồn và khổ đau của em, anh lại không biết.
Quan Doãn tĩnh lặng, hắn đã nhiều lần nghĩ ra cảnh gặp lại Hạ Lai, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại Hạ Lai ở thời khắc như thế này, nhìn về phía Tây, ráng ngũ sắc đầy trời, chính là thời khắc chiều tà đẹp nhất trong ngày, trời chiều vô cùng đẹp, chỉ có điều gần hoàng hôn.
Từng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi trước mặt Hạ Lai, hoặc là phải hỏi ý kiến, lúc chính thức đối mặt với Hạ Lai, Quan Doãn lại không nói lên lời. Thực ra hắn sớm nên nghĩ thông suốt khúc mắc, Hạ Đức Trường phòng ngự hắn càng chặt, thì càng chứng tỏ Hạ Lai yêu hắn đậm sâu, nếu Hạ Lai không hề yêu hắn, Hạ Đức Trường cũng chẳng có lý do gì mà tìm trăm phương nghìn kế vây chết hắn ở huyện Khổng.
Thực ra…..Hạ Đức Trường cũng không thể vây hắn cả đời, nhưng đoạn mấu chốt nhất của đời người thương là năm ba năm, năm ba năm sau hắn thoát ra khỏi huyện Khổng, tất cả đều đã là mây khói rồi, hoặc là Hạ Lai có lẽ đã lấy chồng, mà sự khởi đầu của hắn lại muộn hơn bạn cùng lứa, muốn đuổi theo cũng không chỉ nỗ lực là thay đổi tình thế được, trên chốn quan trường, có khi chỉ chậm một bước là mãi mãi bước sau, hắn có thể mãi mãi khong có cách nào đạt đến mức độ mà hắn muốn.
- Đi với em một chút.
Hạ Lai chỉ ra cánh đồng đang được ánh chiều tà chiếu xuống:
- Em muốn đi xem ruộng nương, mùa thu ở đồng ruộng, đẹp đến nỗi làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Quan Doãn đóng cửa chính, im lặng không lên tiếng đón ánh chiều tà, đi về hướng bãi cỏ của trường học, phía sân sau có một cánh cổng sắt có thể đi thông ra đồng, đi qua cánh cổng sắt là có thể thấy ruộng ngô rộng mênh mông vô bờ.
Quan Doãn đi phía trước, Hạ Lai đi theo hắn ở phía bên phải, trước kia, cô luôn kéo cánh tay hắn, dính sát vào hắn, nhưng bây giờ, cô và hắn như gần mà như xa, xa lạ làm cho người ta đau lòng.
Trong đồng ruộng, bốn bề trống vắng, không một bóng người, đang là lúc ăn cơm, nhà nhà còn đang cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc gia đình, Quan Doãn đứng trên sườn núi, đưa mắt nhìn bốn phía, khói bếp nổi lên, thôn làng ở xa xa, cũng là vất vương khói bếp, đúng là một bức tranh chiều tà ở thôn quê bình yên và hạnh phúc.
Hạ Lai vẫn đứng phía sau Quan Doãn như cũ, rất lâu không cất lời, cô trầm lặng như cây, tĩnh mịch mà xa xôi, mái tóc bồng bềnh bị gió thổi, lướt qua trước mặt Quan Doãn, Quan Doãn giơ tay ra bắt một nắm tóc của Hạ Lai, bỗng nhiên những sầu não ức chế chôn sâu trong đáy lòng không thể kìm được bộc phát ra, hắn ôm chầm Hạ Lai vào lòng, đau buồn rơi lệ:
- Hạ Lai…
Chỉ một cái ôm, khoảng cách không gian và thời gian giữa Quan Doãn và Hạ Lai như tan biến, cô nước mắt trào ra như suối, thì thào nói:
- Em xin lỗi, Quan Doãn, thật sự xin lỗi, không phải là không yêu anh, mà sợ làm tổn thương anh. Em thật không chống đỡ được, em thật không biết làm thế nào nhịn được một năm, cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Hạ Lai khóc không thành tiếng, đã nói không lên lời.
Nước mắt của cô ướt đẫm vai và ngực Quan Doãn, cũng làm ướt cả trái tim Quan Doãn. Trái tim Quan Doãn hoàn toàn tan chảy, hắn yêu Hạ Lai, cũng chẳng phải lỗi của hắn, Hạ Lai yêu hắn, cũng chẳng phải lỗi của cô, Hạ Đức Trường bảo vệ con gái, từ góc độ của một người cha không muốn con gái gả vào nhà bần hàn, cũng chẳng sai, sai là sai ở chỗ Hạ Đức Trường không từ thủ đoạn dìm chết hắn ở huyện Khổng, tưởng rằng như thế có thể chặn đi con đường tình yêu của hắn và Hạ Lai, quả thực, thành công của Hạ Đức Trường là áp chế được hắn trong hơn một năm.
Nhưng không che được núi xanh, rốt cuộc vẫn chảy về hướng đông, cuối cùng có một ngày, hắn cũng trả lại cho Hạ Đức Trường một sự kinh ngạc nực cười và cái cười khẩy.
- Không trách em, Hạ Lai, thật sự không trách em.
Quan Doãn cảm nhận mùi thơi và nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tâm tình kích động cũng dần bình ổn vài phần, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hạ Lai, cảm giác dịu hiền đã từng yêu nhất, xoay tay lại hỏi:
- Em đến huyện Khổng như thế nào?
Hạ Lai tựa đầu vào ngực Quan Doãn, hưởng thụ sự dịu dàng của tình yêu đã lâu không có, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều, cô vòng tay ôm lấy Quan Doãn thật lâu không chịu buông:
- Cho em ôm anh một lát nữa, anh đừng nói gì cả.
Quan Doãn không nói, ánh tà kéo bóng dáng của hắn và Hạ Lai ra thật dài, dường như dài đằng đẵng không thôi.
Cũng không biết bao lâu. Hạ Lai mới ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt Quan Doãn, với giọng điệu vô cùng kiên định nói:
- Mặc kệ phải chịu bao nhiêu khó khắn và trở ngại, em sẽ vẫn ở bên anh, nhất định như thế!
Lúc sau cô mỉm cười.
- Nói với anh một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là em được điều đến thành phố Yến làm việc, rất gần chỗ anh, tin xấu là….