Đẩy cửa đi vào, Lý Vĩnh Xương thoáng ngẩn cả người. Trong văn phòng Bí thư chỉ có hai người —— Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Ngoại trừ hai người ra, không có người khác. Trong lòng anh ta không khỏi lo lắng. Cuộc họp này thật đáng ngờ. Hai Phó bí thư phân công quản lý công nghiệp và chính trị pháp luật cũng không ở đây. Lẽ nào Lý Dật Phong gọi mà chưa tới?
Lý Dật Phong đang nhỏ giọng nói gì đó với Lãnh Phong, thấy Lý Vĩnh Xương và Trần Kinh tiến vào, liền nói:
- Chỉ chờ các anh thôi, tranh thủ nói vài câu. Đúng lúc nhân tiện Trưởng ban Diệp còn ở đây, quyết định chọn Phó phòng, lập hồ sơ báo với cô ấy, cũng đỡ phải phái người đi một chuyến đến thành phố.
Huyện có thể toàn quyền quyết định trong việc đề bạt Phó phòng và Trưởng phòng, nhưng nhất định phải báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
- Lúc này phải chọn ra hai Phó phòng. Ban Tổ chức cán bộ đề cử lên ba người. Quan Doãn, Ôn Lâm và Vương Xa Quân. Tôi và đồng chí Lãnh Phong vừa mới thương lượng một chút, ý kiến ban đầu muốn..,
Lý Dật Phong nói rất nhanh, không để cho người khác nói xen vào. Rõ ràng anh ta muốn dao sắc chặt đay rối, cũng cho mọi người biết anh ta đã ra quyết định, không cho phép người khác có ý kiến.
Vừa nghe Lý Dật Phong nói ra thứ tự những người được chọn, trong lòng Lý Vĩnh Xương biết có điều không ổn. Không chờ anh ta mở miệng nói chuyện, Lý Dật Phong bỗng quay sang nhìn về hướng anh ta đầy thâm ý. Anh ta đang định nói, lại âm thầm nuốt trở vào.
Lý Dật Phong lại nói tiếp:
- Dựa theo kinh nghiệm lý lịch, năng lực và bằng cấp thì ba người Quan Doãn, Ôn Lâm và Xa Quân đều có thể làm Phó phòng, nhưng số lượng có hạn. Ba người chỉ có thể chọn hai. Tôi vẫn phải nghiêm túc cân nhắc một chút. Xa Quân là thông tín viên của tôi. Làm việc rất nghiêm túc. Năng lực cũng không tồi. Chỉ có điều giấy chứng nhận của anh ta vẫn ở Thị trấn Phi Mã. Muốn đề cử làm Phó phòng mà nói, Huyện ủy còn phải đi theo trình tự, thông qua Thị trấn Phi Mã. Nhưng hiện tại, thời gian không còn kịp rồi. Ý của tôi là, lúc này chọn người làm Phó phòng, trước hết báo Quan Doãn và Ôn Lâm. Xa Quân... chờ lần tiếp theo đi. Các anh thấy thế nào?
- Đồng chí Dật Phong đề cao tác phong, tôi rất cảm động. Tôi không có ý kiến gì. Bằng cấp của Quan Doãn và Ôn Lâm đều vững vàng. Giấy chứng nhận cũng đều ở Huyện ủy. Đề bạt bọn họ cũng phù hợp với điều kiện đề bạt cán bộ.
Loading...
Lãnh Phong lời ít mà ý nhiều, nhấn mạnh trọng điểm vào sự thật bằng cấp vững vàng, chính là muốn bịt miệng Lý Vĩnh Xương.
Vết thương trên đầu Lý Vĩnh Xương lại lâm râm đau, cổ họng khô lại. Vừa mới vui mừng vì được đảm nhiệm dẫn đầu Tổ lãnh đạo dự án Đập nước sông Lưu Sa, thoáng một cái bị chấn động muốn thất điên bát đảo. Cái gì mà thời gian cấp bách? Hoàn toàn có thể hoãn việc quyết định danh sách lại một ngày. Chạy tới thành phố báo cáo một chuyến thì đã sao? Cái gì là bằng cấp vững vàng. Trong quan trường, bằng cấp không phải là chỉ tiêu! Lấy cớ, đều là lấy cớ.
Anh ta tức thì tức, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận sự thật. Bí thư và Chủ tịch huyện đã cùng thống nhất ý kiến. Cho dù anh ta phản đối cũng vô hiệu. Trên quan trường phải chú ý có qua có lại mới toại lòng nhau, Lý Dật Phong lui một bước cho phép đề cử Quan Doãn đi lên, không phải chú ý tới phong cách, mà là đáp lại hành động nâng tay bật đèn xanh của Lãnh Phong trong Dự án đập nước sông Lưu Sa. Hơn nữa, trong hội nghị thường vụ, Lãnh Phong đã chỉ đích danh anh ta làm người phụ trách đảm nhiệm Dự án đập nước sông Lưu Sa. Theo lý mà nói, anh ta cũng nợ Lãnh Phong một ân tình mới đúng.
- Tôi cũng không có ý kiến...
Trên đầu và trong lòng Lý Vĩnh Xương đều đau đớn khó chịu được. Anh ta nghĩ đến việc Vương Xa Quân đã sớm khoe khoang với vô số người sẽ lập tức lên chức Phó phòng. Hiện tại lại một bước giẫm lên khoảng không, chó ngã gặm cứt, mất mặt đến chừng nào...
Rất nhiều người không biết, thế cục huyện Khổng bề ngoài thì yên lặng nhưng bên trong đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Sau khi Đạt Hán Quốc rời đi cũng đã đề bạt Quách Vĩ Toàn. Hiện tại không chỉ thay đổi một Phó chủ tịch thường trực huyện mà thái độ Lãnh Phong cũng thay đổi. Cùng lúc, vận mệnh của Quan Doãn dưới sự thúc đẩy của Lãnh Phong bỗng nhiên ngoặt sang một hướng khác.
Loanh quanh phía ngoài Huyện ủy hơn một năm, cuối cùng Quan Doãn bắt được kỳ ngộ, thuận thế vùng lên, rảo bước tiến vào cánh cổng thứ nhất của quan trường, thành công bước vào hàng ngũ Phó phòng, không còn là người không được xếp hạng trong quan trường nữa.
Tuy nhiên đối với việc Lãnh Phong bảo vệ và trọng dụng Quan Doãn như vậy, không chỉ Lý Dật Phong không hiểu được, mà Lý Vĩnh Xương lại càng không rõ. Có phải Lãnh Phong gấp quá hay không? Một Đạt Hán Quốc đi rồi, bên cạnh không có người có thể sử dụng, mới nhớ tới Quan Doãn, muốn nâng đỡ Quan Doãn đi lên. Ngay cả khi Quan Doãn lên Phó phòng, cũng chỉ là một Thông tín viên nho nhỏ. Tình thế có thể thành cái gì?
Suy cho cùng, Lãnh Phong đang tính cái gì vậy? Chẳng lẽ anh ta thoải mái đáp ứng khởi công Dự án đập nước sông Lưu Sa trước, chỉ vì đổi lấy nhượng bộ của Lý Dật Phong trong vấn đề chọn người làm Phó phòng hay sao? Giá phải trả cũng có phần quá lớn! Lý Vĩnh Xương càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đầu không khỏi lại cảm thấy đau nhức.
Sau Hội nghị công tác bí thư, Trần Kinh báo cáo với Diệp Lâm về việc Huyện ủy huyện Khổng vừa đề bạt danh sách người được chọn làm Phó phòng. Sau khi Diệp Lâm tiếp nhận văn kiện, cũng không nhìn kỹ, liền lên xe mà đi. Đám người Lý Dật Phong, Lãnh Phong xếp thành hàng, vui vẻ đưa tiễn.
Chờ đi đến nửa đường, Diệp Lâm mới nhớ tới chuyện huyện Khổng gây sức ép đến mức cô đau hết cả thắt lưng. Lúc gần đi còn cố ý đưa danh sách chọn người làm Phó phòng. Chẳng lẽ vì lộ phí một lần từ tỉnh chạy lên thành phố sao? Thật muốn tính sổ với bọn họ. Cô vừa nghĩ vừa rút văn kiện từ trong túi hồ sơ ra. Mới thoáng nhìn qua danh sách, cô liền ngẩn cả người. Tên của Quan Doãn rõ ràng nằm trong danh sách, hơn nữa còn đứng đầu!
Quan... Doãn? Diệp Lâm hơi giật mình. Sao có thể chứ? Vừa nghĩ, cô lại không khỏi lắc đầu, thở dài một cái. Trước khi rời khỏi huyện Khổng, cô nghe nói hội nghị thường vụ vừa mới thông qua quyết nghị. Trước mắt cô hiện ra vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Lãnh Phong. Cô âm thầm cảm thấy quyết định của Lãnh Phong thật sự không đáng. Cái giá phải trả có phần quá lớn.
Cái giá phải trả có phải quá lớn hay không...
Lãnh Phong tiễn chân Diệp Lâm xong, trở lại văn phòng của mình, pha một cốc trà đặc, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn cảnh vật trong viện, trong lòng đột ngột xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng qua Lãnh Phong cân nhắc tới cái giá phải trả. Không phải anh ta đồng ý khởi công Dự án đập nước sông Lưu Sa để đổi lấy chức Phó phòng cho Quan Doãn. Anh ta lấy việc khởi công đập lớn để ẩn mình. Sau đó sẽ chuyển cuộc đọ sức từ công khai với Lý Dật Phong, Lý Vĩnh Xương thành cuộc đọ sức ngầm... Có lẽ trả một cái giá lớn như thế cũng đáng.
Ý thu đã đậm. Huyện Khổng cuối tháng 8 đúng là mùa thu hoạch. Hoa khoe màu đua sắc. Bởi vì tất cả tòa nhà huyện ủy đều là nhà một tầng. Cây cối, hoa cỏ vô cùng tươi tốt. Từ trước đến nay, Lãnh Phong ở văn phòng rất thích chăm hoa. Anh ta không xách một chậu hoa đặt ở trong phòng để chăm. Chỉ cần đẩy cửa ra ngoài, đi thêm hai bước chính là vườn hoa thiên nhiên muôn màu rực rỡ.
Lãnh Phong còn cố ý để một dải đất trống rộng một thước, dài hai thước ở phía dưới cửa sổ của anh ta. Ở đó, anh ta đã trồng không ít hoa. Hiện tại, tất cả đều mọc tươi tốt, bừng bừng sức sống.
Cuối cùng, dự án đập nước sông Lưu Sa vẫn được khởi công. Quan Doãn nói đúng. Nếu anh ta cứ cương quyết chống đối không chịu đồng ý, cuối cùng chỉ có hai kết quả. Một là Lý Dật Phong cưỡng ép anh ta phải thông qua quyết nghị. Huyện ủy từ trên xuống dưới đều đồng loạt cô lập anh ta. Hai là Thành ủy giận dữ chuyển anh ta khỏi huyện Khổng. Thậm chí còn có thể đưa ra một phần thưởng an ủi anh ta. Điều anh ta đến một huyện mạnh khác tiếp tục làm Chủ tịch huyện. Nhưng rất xin lỗi, huyện Khổng một mẫu ruộng còn có ba phần đất phải nhường lại mà ra đi.
Dù giải quyết thế nào, kết cục đều giống nhau, trong cuộc họp, đập nước sông Lưu Sa vẫn được khởi công.
Người trong quan trường, có đôi khi muốn giữ quan niệm trong lòng mình thật sự rất khó. Có đôi khi muốn trân trọng dân chúng, không đành lòng khởi công một công trình hao tài tốn của, lại bị đồng nghiệp coi là chướng ngại vật, bị thủ trưởng xem như phái bảo thủ. Sao không thể suy xét vấn đề theo góc độ yêu quý dân sinh một chút?
Lãnh Phong thôi không suy nghĩ nữa, uống một hớp trà đặc, nâng cao tinh thần, rồi trở lại chỗ ngồi. Anh ta lấy ra một phần phương án sửa sông Lưu Sa của Quan Doãn làm cơ sở để đưa ra một phương án mới. Anh ta còn xem rất nghiêm túc. Vừa xem vừa nghĩ Quan Doãn làm việc có thể không để xảy ra lỗi lầm gì và khiến anh ta hài lòng hay không?