Tay Ôn Lâm nâng mặt Quan Doãn, nhìn qua giống như cô đang muốn sờ mặt Quan Doãn, cô ngây người sửng sốt:
- Cậu đừng đoán mò, Chủ tịch huyện Lãnh khẳng định phải đổi chỗ, nếu không Thành ủy cũng không để Bí thư và Chủ tịch huyện đều đến Thành ủy họp, hơn nữa phút cuối còn gọi Lý Vĩnh Xương. Tại sao lại muốn cho Lưu Vĩnh Xương đến Thành ủy? Đừng quên, anh ta là Phó bí thư, Thành ủy muốn chọn ra Chủ tịch huyện mới phải trưng cầu ý kiến của Huyện ủy. Ai có thể đại biểu cho ý kiến của Huyện ủy? Đương nhiên là Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương.
Ôn Lâm phân tích cũng không phải không có đạo lý nhưng Quan Doãn vẫn một bộ dáng lười biếng, còn có tâm tình đùa giỡn:
- Ôn Lâm, hay là cô cũng xuống bơi đi? Dáng người của cô chắc chắn sẽ dễ bơi hơn Ngõa Nhi.
- Cậu…
Ôn Lâm đỏ mặt, không phải đỏ mặt do xấu hổ mà do tức giận, cô tức đến mức đẩy Quan Doãn một cái, quay người đi:
- Cậu thật hết thuốc chữa rồi, bùn lầy không đắp nổi tường, tôi tội gì lo chuyện của cậu làm gì? Tôi là đồ ngốc, ngu ngốc, tôi là ăn no rửng mỡ…
Trong nháy mắt Ôn Lâm xoay người, Quan Doãn thấy rõ lệ trong mắt cô, nhất thời động vào chỗ mềm yếu nhất của hắn, hắn bước lên trước một bước kéo Ôn Lâm lại:
- Ôn Lâm, cô đừng đi, nghe tôi nói hết…
- Không nghe! Sau này tôi không để ý đến cậu nữa!
Loading...
Ôn Lâm thoát khỏi tay Quan Doãn, bịt kín hai lỗ tai.
Quan Doãn biết rõ cảm giác của Ôn Lâm đối với hắn, cũng không phải hắn tự nhận mình tuấn tú lịch sự, lại có bằng của trường đại học nổi tiếng, mà là hắn và Ôn Lâm là đồng sự đã lâu, sự điềm đạm chắc chắn của hắn đã được Ôn Lâm tán thành. Đừng nhìn Ôn Lâm tính cách có vẻ tùy tiện, lại thích làm loạn, nhưng thực tế cô cũng là một cô gái có thể giữ được bình tĩnh trong nhiều tình huống.
Nhưng hắn và Ôn Lâm lại không có khả năng phát triển tình cảm nam nữ, không nói đến bạn gái mối tình đầu của hắn ở Bắc Kinh, ngay cả lý tưởng và ý chí của hắn cũng không thể ở lại thị trấn cả đời, hơn nữa hắn thủy chung cho rằng Ôn Lâm mặt ngoài ngay thẳng, tính cách quá mạnh mẽ, trong xương luôn có mong muốn khống chế mãnh liệt.
Nếu Quan Doãn không trải qua một lần yêu đương khắc cốt ghi tâm, dựa vào con người và tâm hồn non trẻ của hắn thì sớm đã bị sự nhiệt tình và thanh xuân của Ôn Lâm hòa tan.
- Cách nhìn của tôi và cô vừa lúc tương phản, Lý Vĩnh Xương vội lên Thành ủy họp hoàn toàn nói rõ một điều --- Thành ủy tạm thời không muốn điều chỉnh bộ máy Huyện ủy.
Lúc Quan Doãn nói vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng rất tự tin:
- Cô nghĩ xem, nếu như Thành ủy chuẩn bị điều chỉnh bộ máy Huyện ủy thì chắc chắn sẽ lần lượt nói chuyện với Bí thư Lý và Chủ tịch huyện, làm sao có thể để Bí thư, Chủ tịch huyện, còn có Phó bí thư đều đến Thành ủy họp chứ? Hơn nữa cho dù Thành ủy muốn trưng cầu ý kiến của Lý Vĩnh Xương đối với việc chọn Chủ tịch huyện cho nhiệm kỳ tiếp theo, cũng sẽ không đột nhiên yêu cầu anh ta đến Thành ủy họp, mà là Ban tổ chức Thành ủy cho người đến Huyện ủy, điều chỉnh nhân sự không phải chuyện cấp bách gì, có rất nhiều thời gian để làm.
Hai tay Ôn Lâm chậm rãi buông xuống, vẻ mặt trước là nghi hoặc, sau đó dần trở thành tán thành:
- Anh nói cũng có vài phần lý. Có điều tôi không hiểu, rốt cục là cái gì có thể làm cho Lý Vĩnh Xương đầu cũng không băng bó liền lên xe?
- Tháng 1 năm nay. Trung ương ở Bắc Kinh đã lần lượt tổ chức hội nghị công tác nông thôn và hội nghị tài chính toàn quốc. Tháng 7 Trung ương lại mở hội nghị cải cách thể chế tài chính nông thôn cả nước ở Bắc Kinh. Trong 1 năm có hai hội nghị cấp bậc toàn quốc liên quan đến công tác nông thôn và tài chính nông thôn, là trọng điểm công tác của bộ máy công tác cấp Đảng và Chính phủ của huyện. Hội nghị khẩn cấp do Thành ủy triệu tập, nói không chừng là truyền đạt tinh thần chỉ thị nội bộ gì đó của Trung ương và Tỉnh ủy….
Quan Doãn lúc đầu cũng nghĩ Lãnh Phong và Lý Dật Phong vội đi Thành ủy họp là chuyện liên quan đến bổ nhiệm nhân sự, cũng vẫn luôn bị vùi lấp ở Huyện ủy có khả năng trong khốn cảnh điều chỉnh nhân sự không thể tự thoát ra được. Cho đến tận khi Ôn Lâm vội vàng chạy đến nói Lý Vĩnh Xương cũng bị triệu tập đến Thành ủy họp, phức tạp trong lòng hắn mới được khai thông, có nhận thức hoàn toàn mới về thế cục trước mắt.
Nếu không phải biểu hiện vừa rồi của Ôn Lâm khiến hắn vô cùng cảm động, hắn cũng sẽ không ba hoa khoác lác trước mặt Ôn Lâm.
- Anh, anh…
Ôn Lâm bị một phen ba hoa khoác lác của Quan Doãn làm cho sợ ngây người:
- Sao anh lại có thể hiểu rõ về hướng đi các chính sách của Trung ương như vậy? Còn có thể chứng thực cụ thể hướng đi cua Thành ủy, anh cũng giỏi quá đi. Quan Doãn, không phải anh có thế lực lợi hại đứng đằng sau ở Bắc Kinh chứ?
Quan Doãn ha ha cười và không trả lời thẳng câu hỏi của Ôn Lâm:
- Nếu tôi có chỗ dựa ở Bắc Kinh thì cũng không đến nỗi bị người khác ức hiếp tới mức không ngẩng đầu lên được ở Huyện ủy.
- Tôi không tin, anh gạt người.
Ôn Lâm buộc lại tóc, bước lên trước một bước, cách Quan Dõan chỉ nửa mét:
- Anh ở Bắc Kinh không có chỗ dựa thì sao lại có thể hiểu rõ về chính sách quốc gia như vậy?
- Sau lưng tôi có cao nhân chỉ điểm.
Quan Doãn muốn lùi một bước, đáng tiếc lưng hắn dựa vào cây đại thụ, không đường lui. Lời hắn nói nửa thật nửa giả, có cao nhân chỉ điểm chỉ là một mặt, mặt khác hắn mỗi ngày đều xem báo từ Trung ương đến tỉnh, thành phố, tất cả những phương hướng chính sách của Trung ương đều ở trên báo.
- Lại gạt người! Đồ nói khoác!
Ôn Lâm cười nhạt cách nói của Quan Doãn, dùng tay chỉ vào ngực Quan Doãn:
- Anh nói hết ra đi, có nên nói thật với tôi không? Tôi xa xôi vạn dặm đến đây nói cho anh còn không phải là quan tâm trân trọng anh sao, anh thì giỏi, trừng mắt nói dối, tôi thật đau lòng.
Quan Dõan không phải nhất định phải lừa gạt Ôn Lâm không nói thật, mà là việc liên quan đến bí mật của hắn, không thể nói. Hắn bị Ôn Lâm ép đến không còn đường lui, đang không biết làm thế nào để giải vây thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Ngõa Nhi.
- Mau cứu em, chân em bị chuột rút!
Quan Dõan kinh hãi, chỉ lo nói chuyện với Ôn Lâm, quên mất Ngõa Nhi còn đang bơi ở đầm Bình Khâu, nếu chẳng may Ngõa Nhi xảy ra chuyện gì thì ai mà gánh được trách nhiệm to lớn ấy!
Ôn Lâm phản ứng nhanh hơn Quan Doãn, chủ yếu vẫn là cô ép Quan Doãn ở trên cây, Quan Doãn không thể động đậy. Cô vừa nghe thấy tiếng kêu cứu của Ngõa Nhi liền lập tức chạy như bay đi, ba bước thành hai bước đến bên đầm, không cởi quần áo gì mà cứ thế nhảy vào đầm Bình Khâu.
Nước trong đầm, Ngõa Nhi một thân áo tắm như một khối bạch ngọc, lẳng lặng nổi phía trên mặt nước, không nhúc nhích, làn da trắng nõn như ngọc quý và phỉ thúy trôi nổi, giống như bên trong đầm nước trên một khối Thiên thạch xanh biếc có một đám mây trắng nõn phiêu đãng giữa trời, hiện ra một vẻ đẹp kinh người.
“Bùm” một tiếng, Ôn Lâm như cá nhảy ùm vào nước, đánh vỡ sự yên tĩnh và vẻ đẹp bình thường, do động tác của cô quá nhanh, Quan Doãn muốn hô cô một tiếng cũng không kịp. Nhưng hắn biết, Ôn Lâm có kỹ năng bơi cực tốt, hắn còn có chỗ không bằng, vì vậy không cần lo lắng an nguy của cô.
Ôn Lâm vừa nhảy vào nước, Ngõa Nhi đang lơ lửng trên mặt nước bỗng nhiên chìm xuống dưới đáy nước. Chỉ thấy cô đong đưa vòng eo trong nước, nhẹ nhàng lướt đi, nháy mắt liền đến bờ đầm. “ùm” một tiếng, cô từ trong nước nhảy lên, vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra:
- Anh Quan, kéo em lên với.
Quan Doãn thầm kêu một tiếng, lại lừa người. Hắn nắm lấy tay Ngọa Nhi, dung sức lôi kéo, Ngõa Nhi liền cười hi hi, nhân thể nhảy lên bờ, nhào vào trong lồng ngực của Quan Doãn, làm cho Quan Doãn ướt hết một mảng lớn trước mặt.
Ngõa Nhi nhào vào trong lòng, ngực Quan Doãn, cũng không phải có ý gì, cô là một vì trêu đùa, hai là vì nói thầm.
- Anh Quan, anh phải cảm ơn em đấy, không phải anh muốn xem xem dáng người của chị ấy có thứ tự hơn so với em không, bây giờ anh có thể mở to mắt ra nhìn. Hứ, tưởng anh là người tốt không ngờ lại là sắc lang.
Quan Doãn mặt đỏ lên, bị nha đầu này nói là sắc lang cũng không phải lần đầu, không khỏi cười ha hả, lại không tiện giải thích gì, chỉ có thể giả bộ quan tâm Ôn Lâm.
Ôn Lâm vồ một khoảng không, vừa vào nước liền phát hiện Ngõa Nhi đang từ dưới đáy bơi lên liền biết mắc lừa, vừa lên bờ liền mắng Ngõa Nhi vài câu.
Không nghĩ mới đi hai bước, đã thấy ánh mắt Quan Doãn thẳng tắp dừng lại trên thân thể của cô, cô cúi đầu nhìn không khỏi vô cùng xấu hổ ---- Mùa hạ ăn mặc mỏng manh, chỉ có một lớp quần áo, bị nước làm ướt cứ dính lấy người làm cho dáng người nở nang của cô hiện hết cả ra, giống như không mặc gì vậy.
Nếu là mặc áo tắm ba mảnh thì còn được, ít nhất chỗ nào nên lộ sẽ lộ, chỗ nào nên che sẽ che, hơn nữa sẽ tự nhiên một chút. Nhưng bây giờ quần áo ướt hết, vốn không lộ gì lại thành so với lộ ra càng hấp dẫn.
Ôn Lâm vừa rồi còn tưởng rằng Ngõa Nhi chỉ là vì lừa cô xuống nước, hiện tại mới hiểu được, chắc cô bé vì muốn làm cô ướt hết người để cho Quan Doãn thừa cơ ngắm cảnh… Ngõa Nhi còn nhỏ mà sao lúc trêu chọc người khác lại mưu ma chước quỷ làm người ta khó lòng phòng bị như vậy?
Quan Doãn thưởng thức đủ dáng người khỏe mạnh mà cân xứng của Ôn Lâm, liền giả làm người tốt nói:
- Ôn Lâm, cô mau đi phơi nắng một chút đi, đừng để bị cảm. Thời gian cũng không sớm nữa, đi về Huyện ủy xem thế nào, đừng có chuyện gì.
Mặt trời ngả về hướng Tây, chim bay về tổ, trong rừng bắt đầu ồn ào náo động. Ôn Lâm mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì được Ngõa Nhi, cô muốn mắng Ngõa Nhi vài câu cũng không được, sau khi làm chuyện xấu, Ngõa Nhi sớm đã trốn ở nơi nào đấy rồi.
Lúc Ôn Lâm từ chỗ kín người vắt khô quần áo ra, Ngõa Nhi sớm đã ăn mặc chỉnh tề, như con chim nhỏ nép vào người Quan Doãn ngồi trên một khối đá, cũng không biết nói cái gì mà mặt mày hớn hở. Hiển nhiên, Ngõa Nhi đối với chuyện vừa nãy lừa cô xuống nước, hại cô mất mặt, sớm đã ném lên chín tầng mây, hơn nữa còn không có chút áy náy nào.
Ôn Lâm trong lòng bực lên, tiến lên nói:
- Quan Doãn, anh có về Huyện ủy không? Dù sao tôi phải về rồi. Còn nữa… Ngõa Nhi, tôi đặt phòng cho cô ở nhà khách Phi Mã, phòng 312, ở ngay đối diện Huyện ủy.
Nhà khách Phi Mã là nhà tiếp khách của Ủy ban nhân dân huyện, cơ sở thiết bị tuy bình thường nhưng cũng là nhà khách tốt nhất huyện Khổng.
- Hừ, không cần chị lo.
Ngõa Nhi lôi kéo cánh tay Quan Doãn:
- Tôi đi cùng anh Quan, anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi.
- Tùy cô!
Ôn Lâm càng tức giận, được lắm, hại cô nhảy xuống nước không nói, còn làm nũng với cô. Cô không thèm để ý Ngõa Nhi có phải thiên kim của Bí thư Huyện ủy hay không, xoay người bước đi:
- Dù sao việc tôi nên làm cũng đã làm rồi, cứ như vậy đi!
Lúc ba người bọn Quan Doãn về Huyện ủy sắc trời đã mờ nhạt. Vừa vào cổng Huyện ủy, Quan Doãn liền cảm thấy không khí có chút không bình thường, chỉ thấy có chút không giống bình thường, nhưng lại không nhìn ra chỗ nào không giống, lúc đi đến chỗ dừng xe hắn mới hiểu là cái gì.
Xe Huyện ủy số 1 và số 2 đậu song song ở bãi đỗ xe!!