Diệp Trạch Đào tới Đoàn thanh niên Tỉnh ủy cùng với Giang Thuận Chương.
Đến nơi, Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hàn Tắc Thiên mà lần trước hắn đã gặp cũng đang đợi ở đây.
- Chủ tịch Giang đến rồi ạ!
Hàn Tắc Thiên rất lễ phép với Giang Thuận Chương, chủ động tiến đến bắt tay chào hỏi. Lúc thấy Diệp Trạch Đào, liền tỏ ra kiêu ngạo, chỉ tùy ý bắt tay một chút rồi buông ra.
Thấy thế, lông mày Giang Thuận Chương hơi dướn lên, trong lòng có chút không vui.
Lúc đó Diệp Trạch Đào lại mỉm cười nói:
- Đoàn thanh niên Tỉnh ủy có thể ủng hộ để xây dựng lại trường học ở vùng núi như vậy, tôi thay mặt lũ nhỏ cảm ơn các anh!
Hàn Tắc Thiên vẻ mặt kiêu ngạo, cười nói:
- Bí thư Hứa chờ đã lâu rồi đấy!
Hôm nay là ngày hẹn gặp Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt.
Loading...
Theo sau Hàn Tắc Thiên, họ bước vào văn phòng của Hứa Phu Kiệt.
Hứa Phu Kiệt là một người trung niên, trông dáng vẻ rất tinh anh nhanh nhẹn, là một người không béo không gầy.
Hứa Phu Kiệt vốn đang ngồi xem văn kiện, thấy mấy người đó bước vào, Hứa Phu Kiệt nhanh chóng đứng dậy tiếp đón.
Có vẻ rất nhiệt tình.
Lúc bắt tay Diệp Trạch Đào, biểu hiện của Hứa Phu Kiệt so với Hàn Tắc Thiên còn chứa nhiều ẩn ý, mỉm cười nói:
- Đây là đồng chí Diệp Trạch Đào hả? Rất vui được gặp cậu.
Bắt tay Hứa Phu Kiệt, Diệp Trạch Đào thầm khen trong lòng, có thể lên làm Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Cách đối nhân xử thế so với Hàn Tắc Thiên kia cũng cao hơn hẳn một bậc.
- Chào Bí thư Hứa!
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra rất cung kính.
Sau khi mời mọi người ngồi, Hứa Phu Kiệt không hề ngồi ở chỗ trên cao mà cùng ngồi ở sô pha
Rất nhanh sau đó có người mang trà vào.
- Kế hoạch của các vị tôi đã xem qua, cảm thấy rất sáng tạo, tập hợp lực lượng vài nơi lại để cùng xây dựng một ngôi trường. Tuy rằng chi phí các bên chi ra không nhiều nhưng lại có thể hoàn thành tốt công việc. Sau khi xem xét vấn đề này, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy hoàn toàn ủng hộ dự án này.
Hứa Phu Kiệt lập tức biểu lộ thái độ.
Không khí cũng phút chốc trở lên hòa hợp.
Giang Thuận Chương mỉm cười nói:
- Lần này công ty Phương Thảo Địa đóng vai trò chủ chốt. Vai trò chỉ đạo của tôi tuy rằng không quá lớn nhưng cũng đã đầu tư một khoản tiền.
Hứa Phu Kiệt mỉm cười, nói:
- Trong quá trình làm kinh doanh, trong lòng Chủ tịch Giang vẫn có xã hội. Chuyện này rất đáng khen ngợi. Về mặt này thì chúng tôi đều phải học tập ngài.
Hàn Tắc Thiên nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Khoản tiền của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy thì không có vấn đề gì. Chúng tôi chứng thực một chút về các mặt khác. Đó là quản lý và triển khai hoạt động như thế nào đều phải chắc chắn lại một chút.
Giang Thuận Chương đồng ý, mỉm cười:
- Tôi cùng Diệp Trạch Đào tới đây cũng là để cậu ấy trình bày rõ chuyện này.
Ánh mắt mọi người hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn mọi người, nói:
- Phương án đã định rồi. Vấn đề mấu chốt chính là việc triển khai kế hoạch. Trong chuyện này, huyện ủy Thảo Hải có chú ý cao độ. Bí thư Huyện ủy Cao có nói với tôi, tất cả phải lấy chuyện xây dựng trường học làm trọng. Huyện ủy sẽ căn cứ vào hiệp thương để xuất ra một khoản tiền cho việc tiến hành xây dựng. Ngoài ra, trước khi đến đây, tôi có cùng Bí thư Cao đến thành phố, thành phố cũng sẽ chuyển khoản ba trăm nghìn để cùng tham gia xây dựng. Vì vậy, vấn đề tài chính của chúng tôi không hề có bất cứ vấn đề gì. Còn về quá trình xây dựng, huyện đã thành lập một tổ lãnh đạo nhỏ, chuyện này do tôi phụ trách chuyên môn.
Chỉ trong mấy câu nói, Diệp Trạch Đào đã đem được thái độ của huyện nói ra luôn trong một lần.
Hứa Phu Kiệt lắng nghe rất nghiêm túc. Nghe xong lại lần nữa liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Thật ra mà nói, tuy rằng vẻ ngoài tỏ ra rất khách sáo, nhưng Hứa Phu Kiệt từ lúc bắt đầu không hề quá coi trọng Diệp Trạch Đào. Cho rằng hắn chẳng qua chỉ là bạn của con trai Giang Thuận Chương và bạn của con gái Vệ Hùng Phi, có hai lớp quan hệ tay trong, hai gia đình này giúp hắn mà thôi. Bây giờ đã có một cái nhìn khác rồi. Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào trình bày xong, Hứa Phu Kiệt phát hiện Diệp Trạch Đào đang có một vài bí mật gì đó.
- Do cậu phụ trách?
Hứa Phu Kiệt ngập ngừng hỏi.
Lời nói này của Hứa Phu Kiệt vẫn còn chút khách khí. Hàn Tắc Thiên thì không hề khách sáo như thế, nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu lấy thân phận gì mà phụ trách một chuyện lớn như vậy?
Lời này rất không khách sáo.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ muốn nhẫn nại, nghe lời nói này, lại nhớ đến từ trước đến này thằng ranh này khinh thường hoàn cảnh của mình, hắn nghiêm túc nói:
- Anh cho rằng tôi nên dựa vào thân phận gì?
Sắc mặt Hàn Tắc Thiên có chút không tốt, liếc nhìn về phía Giang Thuận Chương nói:
- Chủ tịch Giang, đây là một khoản tiền rất lớn. Chúng ta cần phải giao khoản tiền này cho người đáng tin cậy. Nếu không xảy ra vấn đề gì, ai chịu trách nhiệm đây?
Giang Thuận Chương vốn là người ra sức ủng hộ Diệp Trạch Đào. Lúc bước vào cửa, thấy Hàn Tắc Thiên không hề tỏ ra tôn trọng Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào là người gã dẫn đến, không tôn trọng Diệp Trạch Đào chính là đang tát vào mặt gã. Bình thường gã đã từng gặp rất nhiều cán bộ tỉnh, đối với Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy thật ra cũng không quá để tâm. Nghe được lời đó, lạnh lùng nói:
- Chúng tôi đều yên tâm, các vị có gì lo lắng sao?
Câu nói đó không hề khách khí!
So với số tiền của mọi người, hai trăm nghìn mà Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chi ra quả thật không phải số tiền lớn.
Hứa Phu Kiệt nghe câu nói này, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Nghĩ đến việc trong quá trình triển khai hoạt động, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy có thể thu được danh tiếng, gã biết cần phải thúc đẩy việc này mới đúng.
Thật ra Hứa Phu Kiệt là người hi vọng thúc đẩy chuyện này nhất. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy từ trước đến này chưa từng nhận được thành tích tốt nào. Lần trước đã bị phê bình rồi. Lần này là một cơ hội tốt, Ít nhất chứng minh được rằng Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đang chăm chỉ làm việc.
Cười ha hả, Hứa Phu Kiệt nói:
- Chủ tịch Giang, các ông đã yên tâm rồi, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chúng tôi còn cái gì để lo lắng chứ.
Thật ra Diệp Trạch Đào có cách nghĩ riêng của mình. Từ sau khi biết Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, hắn đã có ý muốn thành lập một cơ cấu quản lý sổ sách tài chính. Bây giờ thấy Hứa Phu Kiệt hỏi như vậy, liền mỉm cười nói:
- Tôi có một ý tưởng, hay là việc quản lý sổ sách do Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, công ty Phương Thảo Địa và Huyện ủy, mỗi nơi cử ra một nhân viên tạo thành tổ quản lý hoặc là tổ xét duyệt. Đến lúc đó có thể công khai minh bạch khi sử dụng mỗi một món tiền rồi. Trong suốt quá trình tiến hành, mỗi tháng có thể công bố một lần trên internetsite của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tình hình sử dụng chỗ tiền đó. Cứ như vậy không những mọi người có thể nắm được số tiền đó được sử dụng như thế nào, mà còn có thể thu hút được nhiều người đầu tư vào dự án có ý nghĩa này.
Người khác nhìn không ra ích lợi của chuyện này, nhưng mắt Hứa Phu Kiệt lại sáng rực lên. Nếu như Đoàn thanh niên Tỉnh ủy công bố khoản mục này, thì coi như là sáng tạo đầu tiên trên cả nước rồi.
Một khoản tiền rất nhỏ lại đem đến rất nhiều tác dụng. Người thanh niên này thật không đơn giản!
Nghĩ đến đây trong anh mắt của Hứa Phu Kiệt nhìn Diệp Trạch Đào có chút tán thưởng. Một suy nghĩ tùy tiện ấy đủ để nói lên tất cả vấn đề mấu chốt.
Nếu như chính mình đề xướng việc này, rất phù hợp với quan niệm của Thủ tướng, thì có thể đây là lá cờ đi tiên phong rồi!
Hứa Phu Kiệt khẽ cười, nói:
- Tiểu Diệp, chủ ý này của cậu không tồi, tôi thấy rất khả thi!
Hàn Tắc Thiên thấy Hứa Phu Kiệt tán đồng ý kiến của Diệp Trạch Đào, nhìn về phía Diệp Trạch Đào, không kìm nổi mình, hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu mới tham gia công tác à?
- Phó bí thư Hàn, tôi vừa mới tham gia công tác, nhưng huyện đã bổ nhiệm tôi làm Chủ nhiệm phòng Đảng chính!
Diệp Trạch Đào thấy đối phương vẫn thắc mắc chuyện này, đành nghiêm túc nói.
Diệp Trạch Đào vừa nói ra lời này, ánh mắt Hứa Phu Kiệt ngưng lại, chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào.
Hàn Tắc Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, cùng lúc nhìn về Diệp Trạch Đào.
Nói thật là đối với bọn họ, Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính xã cũng chẳng là gì. Nhưng Diệp Trạch Đào là người mới đi làm mà lại leo lên được vị trí Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính. Nội tình chuyện này đáng để xem xét đây!
Giang Thuận Chương khẽ mỉm cười nói:
- Năm nay, Tiểu Diệp và thằng con trai nhà tôi đều mới ra trường. Nhìn Tiểu Diệp nhà người ta, nhìn lại con nhà mình, hổ thẹn lắm!
Giang Thuận Chương cũng nhân cơ hội này có ý tâng bốc Diệp Trạch Đào lên một chút.
Lời này của gã vừa nói ra, vẻ mặt Hứa Phu Kiệt càng cứng đờ lại.
- Tiểu Diệp đúng là không tồi, khó trách huyện lại yên tâm đem dự án lớn như vậy giao cho cậu. Có cậu triển khai kế hoạch thì tôi yên tâm rồi.
Trong lòng Hứa Phu Kiệt đã coi Diệp Trạch Đào là một nhân vật quan trọng rồi.
Hứa Phu Kiệt lại có thêm ý tưởng. Trong bước phát triển tiếp theo của bản thân gã cần có một lượng lớn nhân tài. Nếu như cậu thanh niên này mọi mặt đều không tồi, nói không chừng có lẽ có thể bồi dưỡng cậu ta thành tài.
Hàn Tắc Thiên cũng không phải là kẻ ngốc. Sở dĩ coi thường Diệp Trạch Đào là bởi vì cho rằng Diệp Trạch Đào dựa vào người nhà bạn học giúp đỡ mới có thể triển khai dự án này. Bây giờ gã cũng có cảm giác Diệp Trạch Đào này không đơn giản như vẻ ngoài của hắn.
Có người giúp đỡ thực hiện một vài dự án là điều rất bình thường. Cũng có thể vì thế mà đạt được lợi ích rất lớn. Điểm mấu chốt là thằng ranh này mới đi làm, vẫn chưa có thành tích gì mà đã trở thành Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính.
Từ điểm này đủ để thấy được rằng thằng ranh này rất có năng lực. Ít nhất quan hệ với lãnh đạo ở huyện cũng không giống bình thường.
Hàn Tắc Thiên có ý muốn hiểu hơn về tình hình của Diệp Trạch Đào
Sau khi thay đổi suy nghĩ, Hàn Tắc Thiên lộ rõ vẻ mặt tươi cười, cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Xem ra tôi hiểu biết chưa đủ về huyện các anh rồi. Nghe cậu giới thiệu, tôi cảm thấy huyện Thảo Hải rất coi trọng chuyện này.
Hứa Phu Kiệt cũng mỉm cười nói:
- Không sai, được khắp nơi đầu tư, được huyện Thảo Hải coi trọng, lại thêm chế độ công khai minh bạch, tôi tin là dự án này sẽ thành công.
Nói tới đây, gã nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, nhờ có dự án này, quan hệ của chúng ta cũng tăng thêm không ít. Cậu lưu số của tôi đi. Nếu như có vấn đề gì thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Đây là lần hợp tác đầu tiên của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy và huyện Thảo Hải, cũng là lần thử nghiệm đầu tiên của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy trong những dự án như thế này. Dự án này đã trở thành dự án quan trọng nhất của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy trong năm nay. Hi vọng tất cả mọi người đều cùng nhau nỗ lực, dự án thí điểm này mới có thể đạt được thành công.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười. Hắn sớm đã nghiên cứu tình hình của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy. Trong lòng cũng rất rõ dự án lần này đối với Hứa Phu Kiệt mà nói, chỉ cần triển khai thật tốt là đạt được rất nhiều thành tích hợp tác. Lần này nhờ mình cung cấp, gã mới có được cái thành tích ấy.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng rất vui. Đừng xem thường Đoàn thanh niên Tỉnh ủy không có thực lực quá lớn, những người này hầu hết đều là nhân tài dự bị. Họ rất có thể trở thành cán bộ chủ quản. Nếu thông qua chuyện này xây dựng mối quan hệ tốt với bọn họ, đối với lí lịch của bản thân hắn cũng có ý nghĩa rất lớn.
Bởi vì việc này hoàn toàn là ai ai cũng muốn, ai ai cũng có lợi, nên mọi người rất nhanh đã thống nhất được ý kiến.