Y Phong nhìn những đồng sự đang xúc động mạnh, nàng nghĩ đến chuyện mình đã ba lần từng tiếp xúc với Vương Tử Quân, dựa vào khả năng quan sát của nàng, nàng cảm thấy bí thư Vương cũng không phải loại người như những gì Thái Đông Quân đã nói. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều chỉa mũi dùi về phía hắn, nàng cũng không ngăn cản đồng sự, cũng không thể nào giải thích được, nàng chỉ có thể nhìn mọi người cố gắng dùng mọi phương thức để bảo vệ lợi ích của mình.
- Y Phong, còn đứng ngây ra đó làm gì? Cô có thù oán với tiền lương sao? Còn không mau cùng đi?
Cô Triệu có quan hệ không tệ với Y Phong, nàng nghiêng đầu phát hiện Y Phong đang đứng ngây người, thế là vội vàng dùng giọng oán trách nói.
Lúc này Y Phong mới hòa hoãn trở lại, lên tiếng nói:
- Chờ tôi với, tôi cũng đi.
Dưới sự tổ chức của những người khác, đám giáo viên mười lăm phân điểm tiểu học và một phân điểm trung học hầu như ào về phía ủy ban xã, hai lực lượng này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng không phải vì bọn họ nhiều người, mà là vì những người này kêu oan rất đặc sắc. Tất cả các giáo viên như những cánh quân tham chiến, đều sắp xếp thành đội ngũ, nhanh chóng tạo nên những hình tượng đẹp trên đường cái xã Tây Hà Tử.
Trong đám người xem náo nhiệt cũng có không ít những kẻ đã từng thấy qua nhiều tình huống kêu oan ghê gớm hơn, nhưng chưa từng thấy những đội ngũ chỉnh tề như vậy, thế cho nên bọn họ vừa vỗ tay ủng hộ các thầy cô giáo vừa cảm thán, xem như thế sự thứ gì cũng có.
Khi đội ngũ giáo viên kéo vào trong ủy ban xã thì Vương Tử Quân đang cùng Cừu Gia Thành bàn về công tác của khối chính quyền. Thông qua những ngày qua, Vương Tử Quân đã có được những hiểu biết đại khái về phân công công tác ở khối chính quyền xã.
Khi hai người đang cười cười nói nói thì Chu Thường Hữu chạy đến vã mồ hôi hột:
- Bí thư Vương, chủ tịch Cừu, không tốt, các thầy cô giáo trong xã đang chặn cổng ủy ban.
Loading...
Giáo viên chặn cổng ủy ban? Cừu Gia Thành đang cúi đầu uống nước chợt cảm thấy sững sốt, thiếu chút nữa đã đánh vỡ chiếc ly trong tay. Hắn là người xã Tây Hà Tử, trong lòng hắn biết rõ những trò kêu oan như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Vừa nghe nói giáo viên đến kêu oan thì Vương Tử Quân đã mẫn cảm ý thức được đây chính là bố cục mà Triệu Liên Sinh bày ra, hắn cũng không tỏ ra kinh hãi, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón âm mưu.
Vương Tử Quân biết rõ tính nghiêm trọng của những vụ kêu oan tập thể, hắn cũng không biết rõ vì sao giáo viên trong xã lại đến kêu oan, thế nhưng hắn biết rõ một điều: Tình huống càng khó khống chế thì càng cần phải bình tĩnh, tỉnh táo.
- Thường Hữu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh từ từ nói.
Vương Tử Quân rất bình thản, giống như Định Hải Thần Châm, làm cho Chu Thường Hữu cũng phải bình tâm trở lại, hắn lau mồ hôi trán, trái tim cũng dần bình ổn.
- Bí thư Vương, giáo viên trong xã đến phản đối, tôi đãc tranh thủ cho người đóng cổng ủy ban chặn bọn họ ở bên ngoài. Yêu cầu của bọn họ chính là phát lương đã nợ sáu tháng qua, bí thư Vương, anh xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Khất nợ sáu tháng lương?
Vương Tử Quân thật sự lắp bắp kinh hãi, kiếp trước sau khi từ chức ở xã Tây Hà Tử, hắn có nửa đời đi dạy học, hắn biết khất nợ lương giáo viên là tình huống khốn đốn cỡ nào, thế là hắn cũng sinh ra cảm động lây, hiểu rất rõ tình huống.
- Bí thư Vương, tôi đi trước để đàm phán với các giáo viên, anh triệu tập người phụ trách của ban tài chính và tổ giáo dục, để bọn họ nghĩ biện pháp phát hai tháng lương cho các giáo viên. Trước tiên phải đẩy các giáo viên về trường, đừng làm cho sự việc náo loạn.
Cừu Gia Thành trầm ngâm một phen, sau đó nhanh chóng quyết định nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này đề nghị của Cừu Gia Thành là suy nghĩ vì mình, dù thế nào thì Cừu Gia Thành cũng là một phó chủ tịch xã công tác lâu năm, ít nhất cũng quen thuộc tình huống hơn mình. Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì khẽ gật đầu:
- Chủ tịch Cừu, tạm thời cứ làm thế, anh đi ra ổn định cảm xúc của đám giáo viên, chỉ cần có yêu cầu hợp lý thi đồng ý ngay, ngàn vạn lần đừng để mâu thuẫn gay gắt.
- Chúng tôi muốn tiền lương, chúng tôi muốn ăn cơm.
- Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo xã, dựa vào cái gì mà không phát lương cho chúng tôi?
- Mong mọi người yên lặng, yên tĩnh một chút, chủ nhiệm Chu đã đi gọi bí thư Vương, bí thư sẽ lập tức đến gặp mọi người.
- Tất cả các vị giáo viên, mọi người phải tin vào chính quyền, bí thư Vương và...
- Đỗ Hiểu Mạn, cô đừng đứng đó mà lắm mồm, năm qua không phát lương cho cô, như vậy cô mới biết chúng tôi khổ sở thế nào. Mỗi tháng cô đều được nhận lương, cuộc sống tươi đẹp, cô có biết chúng tôi sống thế nào không?
Cừu Gia Thành đi ra ngoài thì những âm thanh náo loạn có hơi lắng xuống một chút, nhưng tất cả chỉ là tạm thời, còn Vương Tử Quân bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc nghĩ đối sách.
Nếu Triệu Liên Sinh đã giở trò như vậy với mình, không cần nghĩ cũng biết lúc này ban tài chính sẽ không còn tiền. Vương Tử Quân nghĩ đến ban tài chính, hắn tiện tay lật sổ điện thoại, thấy có ba chữ bắt mắt "Lý Nguyên Ý" trong danh mục ban tài chính.
Vương Tử Quân nhìn ba chữ kia mà trong lòng khẽ động, hắn trầm ngâm một chút, sau đó phân phó Chu Thường Hữu:
- Anh thông báo cho các thành viên ban ngành với trưởng ban tài chính là tổ trưởng tổ giáo dục xã, nhanh chóng đến phòng làm việc của tôi họp khẩn cấp.
- Vâng, tôi sẽ đi thông báo, bí thư Vương!
Chu Thường Hữu đồng ý rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy anh luôn có chuẩn bị tâm lý, trước đó chủ tịch Triệu xin nghỉ, bây giờ giáo viên trong xã gây loạn, đây có phải là trùng hợp không?
Phản ứng của Chu Thường Hữu làm cho Vương Tử Quân có chút thỏa mãn, điều này nói rõ vị phó chủ nhiệm Chu Thường Hữu này đã bắt đầu dựa về phía mình.
- À, Thường Hữu, rất tốt, có tính mẫn cảm chính trị rất mạnh, có tương lai.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Thường Hữu, trong miệng nói lời khẳng định.
Nếu như ban tài chính không có tiền, giáo viên trong xã lại kéo đến kêu oan, như vậy Vương Tử Quân là bí thư xã Tây Hà Tử không thể trốn khỏi trách nhiệm. Chu Thường Hữu nghĩ đến hậu quả của sự việc mà không khỏi có chút phát run.
Bí thư Vương không thể ngã, không thể tan đàn xẻ nghé, nếu bí thư ngã thì mình biết dựa vào ai?
- Bí thư Vương, trước mắt chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chu Thường Hữu vô thức hỏi một câu.
- Trời sắp mưa, con gái lớn sắp lấy chồng, cứ để cho bọn họ đứng bên ngoài la hét, chúng ta thông báo họp cái đã.
Vương Tử Quân tiến lên vỗ bả vai Chu Thường Hữu rồi thản nhiên nói.
Chu Thường Hữu tuy không biết bí thư có biện pháp gì hay, nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hầu như còn lóe lên chút cảm xúc trấn định tự tin, thế là trong lòng cũng an tâm hơn.
- Chủ tịch Cừu, chúng tôi cũng biết anh không có quyền hạn trong chuyện này, cũng không muốn làm khó anh, anh mau đi ra, để bí thư xã đến nói chuyện với chúng tôi.
- Đúng, chúng tôi muốn nói chuyện với bí thư xã, bí thư không đi ra chúng tôi sẽ lên huyện, sẽ đối thoại với lãnh đạo huyện.
- Để Vương Tử Quân đi ra, có gan sắp xếp như vậy, sao không có gan nói chuyện với chúng tôi?
Đám người kêu oan lại tiếp tục bạo động, Vương Tử Quân nghe được những âm thanh này xen lẫn âm thanh an ủi của Cừu Gia Thành, thế là hắn đẩy cửa bước ra.
Lúc này ngoài cổng ủy ban đứng đầy các vị giáo viên, Cừu Gia Thành đang đứng ngoài đại sảnh, cố gắng giải thích với các giáo viên.
Vương Tử Quân đứng từ đằng xa nhìn một lúc, sau đó phát hiện chỉ có vài người là la hét lớn nhất.
- Tất cả các vị giáo viên, các người hãy nghe tôi nói, chính quyền xã nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho mọi người một cái tết trung thu vui vẻ, tôi đảm bảo với mọi người như vậy. Cừu Gia Thành tôi nói lời là giữ lời, mong mọi người cứ về trường dạy học, tiền lương thiếu nợ sẽ được phát trước tết.
Cừu Gia Thành không biết có phải vì nói nhiều quá hay không, lúc này âm thanh đã có hơi khàn.
- Cừu Gia Thành, đã nói rồi, anh cũng đừng nói lung tung, trừ khi bí thư đến đây, nếu không chúng tô đừng hòng bỏ đi, không bao giờ đi.
Thái Đông Quân đứng trong đám người và lớn tiếng hô hào.
- Đúng, Cừu Gia Thành, chúng tôi không tin anh, anh trang thủ cút sang một bên đi.
- Cừu Gia Thành, anh nói sẽ phát lương, lấy gì bảo chứng? Lời này ai tin?
Cừu Gia Thành giải thích nhiều lời, cảm thấy khô cả họng, nhưng đám giáo viên vẫn tiếp tục châm chọc khiêu khích, căn bản là không nghe.
- Tất cả các vị giáo viên, chủ tịch Cừu đã nói sẽ phát lương trước tết, tuyệt đối không phải nói lời bịa đặt, mong mọi người tin tưởng anh ấy.
Một âm thanh vang dội phát ra từ sau lưng Cừu Gia Thành, một câu bày tỏ thái độ làm cho đám người la hét ồn ào chợt yên tĩnh.
Mọi người đưa mắt nhìn, làm một tên thanh niên đi từ bên trong ra ngoài.
- Cậu là cán bộ nào? Có tư cách lên tiếng ở đây sao?
Kế toán Tôn thấy đám giáo viên câm miệng thì không khỏi tự mình ra trận.
- Chào mọi người, tôi không phải là ai khác, chính là Vương Tử Quân.