Tôi và Mạc Kiệt sống cùng nhau vài năm, tôi miễn cưỡng có thể nhớ được một lần có thể gọi là cãi nhau đại khái là vào một hôm tan tầm, tôi đang định về nhà thì bị Trần Ứng Giai bắt được.
Cậu ta cãi nhau với vợ, mời tôi đi uống rượu giải sầu.
Vẫn là tới ba cái loại bar ầm ĩ.
Cậu ta ngồi trên quầy bar nói với tôi là hôm nay nhất định không say không về, tôi tỏ vẻ trong nhà tôi còn có người, vẫn phải về thôi.
Cậu ta nhìn tôi há mồm nói: "Hai người tụi mày là cự ly sinh mĩ*, một tháng gặp nhau hai lần, mỗi lần gặp mặt đều mật lý điều du**."
*Cự ly sinh mĩ: Ý nói khoảng cách khiến cho tình cảm gắn kết hơn.
**Mật lý điều du: 蜜里调油, ẩn dụ để chỉ sự gần gũi của người với người.
Tôi đưa ra đề nghị với cậu ta: "Bằng không mày với vợ mày cũng thử phương pháp này xem?"
Cậu ta nói Thử cái em gái mày.
Cậu ta cúi đầu uống một ngụm rượu lạnh, chắc là tâm tình cũng không tốt lắm, tôi tốt tính rót cho cậu ta thêm một cốc nữa: "Làm sao?"
Loading...
Cậu ta mở rượu cho tôi: "Uống trước đã."
Tôi uống một ngụm.
Cậu ta chống cằm nghiêng đầu nhìn tôi: "Tao có chút kỳ quái."
Tôi nói kỳ quái gì.
Cậu ta quay đầu uống một ngụm rượu: "Cứ tối lúc tao ngồi trên bồn cầu tao lại nghĩ, rốt cuộc thì tao đang làm gì, mỗi ngày đều như nhau thì rốt cuộc có ý nghĩa gì."
Tôi cười một cái: "Gần đây công việc của mày có phải rất nhàn hay không?"
Cậu ta liếc nhìn tôi: "Buổi sáng tao ở nhà ngủ, ánh mặt trời bên ngoài thật sự quá tốt, lúc ấy tao chỉ muốn nằm bệt trên giường không nhúc nhích lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấy, thế nhưng sau đó vợ tao đi vào, xốc chăn của tao nói rằng ánh nắng mặt trời đẹp quá cổ muốn phơi chăn, nói là mười giờ hẹn chỗ làm đẹp nên muốn tao lái xe đưa cổ đi, lúc đó tao lại nghĩ vì cớ gì mà ngay cả cơ hội hưởng thụ ánh mặt trời của tao cũng bị cướp mất." Cậu ta nói, ""Loại cảm giác ấy kỳ quái lắm."
Tôi nói: "Mày bởi vì ngủ nướng không thành nên mới cãi nhau với vợ sau đó bỏ nhà đi trắng đêm không về?"
Cậu ta thoáng cười: "Nghe mày nói sao tao lại cảm thấy tao giống một người cố tình gây sự thế nhỉ."
Tôi nói: "Ít nhất phán đoán này của mày chính xác rồi đấy."
Cậu ta cụng ly với tôi, ngửa đầu uống một ngụm: "Tao muốn đi xa một chuyến." Nói tiếng, "Tao muốn đi rất nhiều nơi, muốn thấy rất nhiều thứ." Cậu ta dừng lại một lát, "Nhưng tao lại bị trói buộc tay chân, đi nửa bước cũng khó."
Tôi nhớ mỗi lần Trần Ứng Giai đi lữ hành, nhớ đến ánh mắt lòe lòe sáng của cậu mỗi lần xách đồ trở về sau mỗi cuộc lữ hành, tôi hình như đột nhiên có thể hiểu cảm giác của cậu ta.
Có người dùng tình yêu của cô ấy dắt bạn đi từng bước một trên con đường yêu thương nồng nhiệt.
Như vậy bạn sẽ có thể sống sót, thế nhưng cuộc sống của bạn sẽ bớt đi một chút vui vẻ.
Cuộc sống hiện thực mâu thuẫn với cuộc sống lý tưởng, khiến cho Trần Ứng Giai mặt mày xám tro.
Tôi không biết nên khuyên cậu ta từ đâu, tôi không hiểu nổi cái cảm giác yêu thương nồng nhiệt này của cậu ta.
Chỉ đành cụng ly với cậu ta thôi.
Hai chúng tôi chụm đầu uống mấy bình rượu, tôi chuẩn bị móc di động nhắn cho Mạc Kiệt một tin báo hôm nay sẽ về muộn một chút, nhưng vừa lấy được di động ra thì đã bị Trần Ứng Giai giật mất, tôi hoài nghi cậu ta có chút say rồi: "Uống rượu với tao mà còn chơi di động cái gì." Cậu ta nói, "Hôm nay trò chuyện với tao một chút."
Tôi nhìn vào hai mắt của cậu ta, cậu ta cười cười: "Mày với Mạc Kiệt thế nào?" Dừng một lát, "Mày thật sự định đi con đường này sao?"
Tôi không nói gì, tâm lý cũng có chút phiền muộn, cúi đầu uống rượu.
Trần Ứng Giai nghĩ nghĩ: "Ba mẹ mày thì làm thế nào?"
Tôi nói rằng tôi đang nghĩ.
Trần Ứng Giai đột nhiên có chút tò mò vô cùng: "Rốt cuộc là mày có thích người ta hay không?"
Tôi nghĩ bụng: "Nói như vậy...." Tôi nói, "Tao cũng không quá rõ ràng."
Trần Ứng Giai nói: "Không à?" Tôi nghe cậu ta nhỏ giọng thì thầm, "Nếu mà là thật thì cũng phải là hai tụi mình chứ."
Tôi nói biến đi.
Cậu ta cười ha ha, đột nhiên nhỏ giọng ra vẻ vô cùng thần bí hỏi tôi: "Vậy mày có làm cái chuyện đó không?"
Tôi nói mày lạ lắm à, lần sau có muốn trực tiếp ghi hình cho mày xem không?
Cậu ta vừa uống vừa chớp mắt cười với tôi: "Không cần, nói như vậy thì cuộc sống tình dục còn rất hài hòa nha." Cậu ta nghiêng đầu, "Phải không?"
Tôi nói: "Không nhất định, đối với mày thì chắc chắn không cứng nổi."
Cậu ta nói Đệt.
Tôi bèn cười ha ha.
Tối hôm đó tôi hàn huyên với Trần Ứng Giai một hồi lâu, cuối cùng uống đến độ ý thức mơ hồ, sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không biết vì sao chúng tôi lại đi khách sạn thuê phòng được.
Tôi còn đang mơ mơ màng màng liền cảm giác Trần Ứng Giai bật dậy, tôi bừng tỉnh thấy cậu ta cầm điện thoại kêu rên: "Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt!! Vợ tao gọi cho tao tám cuộc điện thoại nhỡ lận, quả này xong đời thật rồi." Cậu ta quay đầu ai oán nhìn tôi, hô to chạy ra cửa: "Mẹ nó tao về trước đây."
Nói xong thì chạy đi như một trận gió.
Tôi say rượu nên đầu có hơi đau, nhìn bộ dáng cả kinh của cậu ta thì có chút không hiểu gì cả, chờ nửa ngày mới nhớ mở di động mình lên xem.
Ba cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn.
Các tin nhắn lần lượt là: "Có chuyện gì bận sao? Xong chuyện gọi lại cho anh."
"Có chuyện gì sao? Đọc được thì làm ơn gọi lại cho anh."
"Gọi lại cho anh."
Tin nào cũng chỉ bảo tôi gọi lại cho anh, tôi cầm điện thoại có chút xấu hổ, cũng định lủi về nhà thật nhanh.
Vội vàng về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy tôi cái là anh đứng bật dậy, hít sâu một chút, thật lâu sau anh mới khàn giọng nói: "Cả đêm anh không ngủ." Anh hỏi, "Em bận chuyện gì mà không thể gọi điện thoại báo cho anh một câu?
Tôi đóng cửa lại lập tức giải thích với anh: "Ngại quá ngại quá, em uống say, quên mất."
Anh nhìn tôi: "Lần sau em đừng như vậy." Anh mệt mỏi nhìn tôi: "Thời gian mất tích gì mà không đủ gọi một cuộc điện thoại."
Tôi cảm thấy áy náy, tiến lên phía trước nắm chặt tay anh, tích cực nhận sai: "Em sai rồi, lần sau nhất định em sẽ không làm như vậy nữa."
Anh ừ một tiếng, khàn giọng nói: "Một đêm rồi anh chưa ngủ, anh rất lo lắng."
Tôi ôm anh một chút: "Xin lỗi, anh đi nghỉ ngơi một lát trước đi?"
Đầu anh đặt trên vai tôi, nặng nề lên tiếng, một lát sau anh nói: "Em uống rượu với ai?"
Tôi nói: "Trần Ứng Giai." Nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "Cậu ta cãi nhau với vợ."
Người trên người tôi cứng đơ, khàn giọng lặp lại một lần: "Trần Ứng Giai?"
Tôi đáp lời.
Nào ngờ anh trực tiếp thò tay đẩy tôi ra, một đôi mắt đỏ thẫm nhìn tôi không chớp mắt, lại lặp lại: "Trần Ứng Giai?"
Tôi cảm thấy cái tên này dường như là một cái gai đâm vào trong lòng anh, chỉ cần nhắc tới là anh sẽ không thích, bất quá bình thường tốt xấu gì anh vẫn có thể áp chế khó chịu đi, nhưng hiện tại dưới tình huống này anh nhìn tôi mà giọng đã cất cao lên vài độ: "Trần Ứng Giai? Lại là Trần Ứng Giai?" Anh nói, "Mỗi lần em ở một chỗ với nó là em đều không màng gì đến anh." Anh lên án tôi: "Mỗi khi em ở cùng nó thì trong mắt em căn bản đều không có anh, Quan Dịch Tiêu!"
Tôi chưa từng thấy anh thất khống cảm xúc như vậy, trong phút chốc thấy có chút giật mình.
Anh khàn giọng nói: "Hôm qua không dễ gì anh mới qua đây một chuyến, hôm nay lại phải đi rồi, thế mà em không chịu ở cùng anh, em đi uống rượu với nó trắng đêm không về nhà?" Anh nói, "Dù sao với em anh so ra vẫn kém Trần Ứng Giai có phải không?"
Tôi thật....
Thật sự không giỏi xử lý tình huống như vậy, anh giận khiến tôi thật sự hoảng hốt, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ.
Anh cảm giác tôi có quan hệ rất tốt với Trần Ứng Giai, tôi vẫn không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Tôi không biết nên nói cái gì.
Thấy anh cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Anh vào phòng nghỉ ngơi một lát." Nói rồi anh liền bỏ vào phòng.
Tôi đứng tại chỗ, đột nhiên có chút hiểu cảm giác trói buộc mà Trần Ứng Giai nói đến, cảm thấy mình không được tự do, làm việc gì cũng phải suy xét đến tâm tình của người khác, bởi vì bạn có làm chuyện gì thì cũng phải thỏa hiệp với người khác trước đã.
Tôi cúi đầu ngồi trên sô pha một lát.
Nhưng nếu bạn vừa muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp mà gia đình mang lại vừa không muốn trả giá bằng sự tự do thì làm gì có, trên đời này làm gì có chuyện gì tốt như thế.
Tôi cảm thấy mình nhất định phải đi dỗ anh.
Suy nghĩ nửa ngày, phỏng chừng anh một đêm không ngủ sáng ra cũng chưa ăn gì, tôi bèn chuẩn bị xuống lầu mua chút đồ ăn sáng rồi bưng lên dập đầu nhận sai trước mặt anh.
Nào ngờ vừa cúi đầu thay giày đã nghe thấy có tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu nhìn, đã thấy anh đứng ngoài hành lang nhìn tôi, thấp giọng nói: "Em muốn đi đâu?"
Tôi vừa nói ra hai chữ xuống lầu thì đã nghe thấy anh biện minh cho bản thân: "Xin lỗi, vừa rồi cảm xúc của anh có hơi thất khống." Anh nhìn tôi, "Anh không nên nói chuyện với em như vậy." Anh nói, "Có hơi cố tình gây sự." Anh đứng đó nhìn tôi không nháy mắt, "Xin lỗi, em có thể hiểu cho anh không?"
Tôi đột nhiên có cảm giác vô cùng đau lòng.
Rõ ràng là tôi làm sai mà vì sao người cúi đầu giải thích lại luôn là anh?
Tôi kìm lại hô hấp, vẫy vẫy tay với anh: "Lại đây."
Anh đi tới, tôi ôm lấy anh, cổ họng có chút khô khốc, cố gắng nhỏe miệng cười: "Em chuẩn bị xuống lầu mua đồ ăn sáng rồi bưng lên dập đầu nhận sai với anh."
Tôi nghe thấy anh buồn bực cười hai tiếng: "Anh đi cùng em nhé?"
Tôi nghiêng đầu hôn hôn mặt anh: "Anh ấm ức sao?" Tôi hỏi, "Rõ ràng là em làm sai nhưng người xin lỗi bao giờ cũng là anh."
Anh liếm môi dưới của mình, cười khẽ: "Không ấm ức." Anh nói, "Em là công chúa của anh, làm sao em lại sai được?"
Anh thật là....
Khiến cho người ta không biết nói sao cho phải.