Tôi come out với mẹ xong thì trong một thời gian dài khoảng nửa năm cơ hồ không hề gặp mặt Mạc Kiệt, lúc gọi điện thoại đều cẩn thận dè chừng như thể đang yêu đương vụng trộm.
Mẹ tôi sưu tầm rất nhiều tư liệu trên mạng, cũng xin giúp đỡ ở trên đó, thậm chí còn liên hệ với cả thầy thuốc.
Tôi thấy tôi còn ổn, chỉ là cuộc sống tự do có chút bị khống chế quá đà.
Ừm....
Còn cuộc sống tình dục thì cơ hồ là con số không.
Mười hai giờ đêm khi mẹ tôi ngủ rồi Mạc Kiệt đều nhắn cho tôi một tin nhắn hỏi tôi ngủ chưa, tôi đáp là chưa.
Anh lại hỏi ba mẹ tôi đâu, tôi nói ngủ rồi.
Anh hỏi tôi hiện tại có thể gọi điện cho tôi được không, tôi bèn trực tiếp gọi cho anh.
Tôi nói chuyện không dám nói quá lớn, sợ đánh thức ba mẹ tôi, cho nên sau khi điện thoại thông suốt một khoảng thời gian dài chỉ nghe thấy tiếng hít thở bên tai.
Đợi một hồi lâu mới thấy bên kia nhỏ giọng nói anh rất nhớ em.
Loading...
Tôi nói ừ.
Anh nói anh cảm thấy vất vả quá.
Tôi nói vậy anh muốn từ bỏ sao?
Anh im lặng một hồi lâu mới nói: "Anh không muốn em vất vả như vậy."
Tôi bèn an ủi anh nói tôi cảm thấy tàm tạm.
Anh nói anh yêu em.
Tôi đáp lại là ừ.
Anh nói đi ngủ sớm một chút chúc ngủ ngon.
Tôi nói ngủ ngon.
Những cuộc điện thoại buổi tối bao giờ cũng thật mau, nửa năm này bao giờ anh cũng không chán ghét biểu đạt rằng anh yêu tôi với tôi, tôi đoán rằng anh chắc chắn là có chút khẩn trương, anh sợ tôi sẽ thỏa hiệp.
Tôi thấy hoàn hảo, có thể kiên trì đợi đến thắng lợi rạng đông, tôi thấy mất hứng khi anh không tin tưởng tôi như thế.
Sự tình biến chuyển sau khi Trần Ứng Giai rất nhiều lần mang theo con trai tới bái phỏng nhà tôi, lúc đó tôi cảm thấy Mạc Kiệt áp lực lớn đến độ sắp nổ tung, anh thậm chí còn đề xuất việc anh tự tìm tới cửa nhà tôi bái phỏng ba mẹ tôi, anh nói anh có thể chấp nhận bất cứ phương thức nào, chỉ cần ba mẹ tôi đồng ý.
Tôi khuyên anh vài câu, bất quá có vẻ anh nghe không vào, tôi thật sự không thể hiểu tại sao anh lại tạo cho mình áp lực lớn đến thế.
Trần Ứng Giai bị tôi gọi đến nhà nhiều lần, ba mẹ tôi cũng không còn nồng nhiệt với cậu ta như trước, đại khái là hai cụ nghĩ rằng cậu ta theo tôi là cá mè một lứa, thế nhưng Trần Ứng Giai giải quyết rất nhanh a, đó là cậu ta dẫn theo cả con mình.
Nó vừa mở mồm gọi ông ơi bà ơi cái là sắc mặt ba mẹ tôi đã không còn khó coi nữa.
Hai người được dỗ xong đành phải đi lấy kẹo mời nó.
Tôi tặng cho Trần Ứng Giai một ngón tay cái, dạy con giỏi quá ta.
Sau khi kết hôn cậu ta béo lên một chút, hồi xưa gầy gò gầy gò bao nhiêu thì hiện giờ bóng mượt bấy nhiêu, cười hì hì trộm chớp chớp mắt với tôi.
Y như vài năm trước.
Chờ ba mẹ tôi chơi với đứa nhỏ vui hơn một chút, Trần Ứng Giai lập tức tỏ rõ thái độ: "Tiểu Lưu Lưu sau này chính là cháu trai của hai bác." Cậu ta nói, "Cháu với Dịch Tiêu là cái quan hệ gì a, con cháu chính là con nó, ba mẹ nó chính là ba mẹ cháu."
Mẹ tôi đang ôm Tiểu Lưu Lưu kể chuyện cười cho nó, nghe Trần Ứng Giai nói thế thì liếc mắt nhìn cậu ta sau rồi lại liếc sang tôi.
Cái liếc dành cho tôi như thể một con dao ấy.
Đợi Trần Ứng Giai mang theo con mình đi sau thì tôi đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, mẹ tôi lại lên tiếng: "Bạn đi cái là bỏ đi à?"
Tôi vẫn chưa hiểu bà nói gì.
Liền nghe thấy bà nói như vậy: "Đợi lúc nào đó mang người về nhà ăn một bữa cơm."
Tôi vô cùng bình tĩnh đáp lời, vào phòng.
Tôi nằm trên giường mà thấy vui vẻ quá dỗi, cứ nằm trên giường lãnh tĩnh một hồi, cảm thấy không còn xúc động nữa thì mới vội vàng móc điện thoại gọi cho Mạc Kiệt.
Tôi đếm tiếng chuông điện thoại chờ bên kia nghe máy.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng, bên kia nhận điện thoại.
"Alo?" Giọng có chút khàn khàn.
Tôi thấy kỳ: "Anh cảm à?"
Anh nói: "Ừ, có chút."
Tôi nói: "Uống nhiều nước một chút, nhớ uống thuốc đấy."
Anh nói: "Ừ."
Tôi nằm trên giường, vẫn không ngừng vui vẻ: "Anh đoán xem hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Anh nói: "Hử?"
Tôi nói: "Mau đoán, mau đoán.
Anh bên kia phỏng chừng bị ngữ khí mừng rỡ của tôi lây nhiễm, mang theo ngữ khí cười thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ba mẹ em đồng ý rồi à?"
Anh nói xong thì tôi bắt đầu cười.
Sau đó tôi có thể nghe thấy rõ ràng một động tĩnh khá lớn, tiếp theo là tiếng anh chần chừ hỏi: "Thật sao?"
Tôi nói: "Thật." Sau đó hỏi, "Bên anh vừa làm sao?"
Tôi nghe thấy cổ họng anh đều rung lên, nói năng có chút lộn xộn: "Anh, anh thật sự rất vui, vừa rồi cốc nước rơi xuống đất, đồng ý thật sao? Thật sao?" Dong dài như vậy một lát, tôi nghe thấy anh ổn định lại nhẹ giọng nói: "Anh rất nhớ em, muốn giây tiếp theo sẽ xuất hiện trước mặt em liền."
Tôi nói: "Chừng nào anh rảnh thì đến một chuyến đi, ba mẹ em mời anh đến ăn cơm."
Anh nói: "Thứ bảy này liền đi, giờ anh đi mua vé máy bay." Nói xong anh lập tức nói tiếp, "Không không, anh tán gẫu với em đã, lát nữa mới đi mua vé máy bay."
Tôi nói: "Không vội, anh làm xong công sự đi đã, không phải tháng này bận bịu lắm sao?"
Anh nói: "Cái gì cũng không quan trọng bằng em, anh muốn lập tức chạy đến trước mặt em, anh muốn ôm em, muốn em hôn anh, muốn cùng em ngủ trên một chiếc giường, hiện tại cái gì cũng không thể ngăn được quyết tâm đi gặp em của anh." Anh dừng lại một lát, đột nhiên nói, "Bằng không anh mua vé máy bay đêm nay luôn nhé?"
Tôi cảm thấy buồn cười quá, anh thật sự rất kích động, anh không phải kiểu người sẽ để lộ cảm tình ra ngoài, tôi đoán rằng nửa năm này anh thật sự quá khẩn trương, áp lực quá lớn.
Tôi nói: "Chúng ta còn có thời gian một đời cơ mà, không vội một hai ngày, anh làm tốt công việc của mình chưa tổng giám đốc Mạc?"
Bên kia dừng một lát, đại khái là lãnh tĩnh một chút, tôi nghe thấy anh nhẹ giọng nói: "Anh nhớ em."
Tôi đáp: "Ừ." Dừng lại một hồi, tôi nói cho anh nghe, "Em cũng thế."