“Lý do rất đơn giản. Khi cậu nắm trong tay đủ lượng truy cập, đặc biệt là nguồn lưu lượng chính xác, khái niệm quyền lực sẽ thay đổi. Khi ấy, quyền kiểm soát việc quảng bá sản phẩm sẽ thuộc về cậu. Cậu có thể tác động lên lựa chọn sản phẩm, điều chỉnh giá bán và phần trăm hoa hồng mà cửa hàng nhận được. Vì lưu lượng truy cập trên Taobao quá tập trung nên cậu thậm chí có thể đe dọa các chủ cửa hàng. Không làm theo ư? Không sao, có người khác sẵn sàng làm. Cửa hàng phía sau nhận hợp tác, doanh số sẽ tăng vọt, còn cửa hàng phía trước bị đẩy lùi. Đến một lúc nào đó, họ buộc phải theo xu hướng dù muốn hay không.”
Giọng anh trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự sắc bén. "Đây chính là sức mạnh của lưu lượng truy cập, cũng là thứ mà các ông lớn trong ngành công nghệ không ngừng theo đuổi."
Ôn Noãn chăm chú lắng nghe, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả.
Cô mở ứng dụng Taobao trên điện thoại, tùy chọn một danh mục thời trang nữ rồi chọn một mẫu áo.
Nhìn vào bảng xếp hạng doanh số, cô phát hiện khoảng cách giữa vị trí thứ nhất và thứ hai chỉ chênh nhau vài chục lượt mua.
Sau khi suy nghĩ, cô lập tức hiểu ra ý Quý Phong.
Vị trí đầu tiên luôn được ưu tiên chọn mua – đó là lẽ đương nhiên.
Người nắm trong tay lưu lượng truy cập đủ sức nâng sản phẩm từ vị trí thứ hai lên vị trí thứ nhất.
“Cảm giác này… có chút đáng sợ.”
Quý Phong khẽ cười, không đáp.
Loading...
Những cảnh tượng bị cuốn vào vòng xoáy lưu lượng trong kiếp trước của anh đã xảy ra nhiều không kể xiết, đến mức trở thành điều bình thường.
Chẳng hạn như Meituan – nơi các chủ quán bị ép tổ chức khuyến mãi, giảm giá, thậm chí chịu mức chiết khấu cao ngất ngưởng.
Đến cuối cùng, nhiều cửa hàng buôn bán online gần như không có lãi nhưng vẫn không thể ngừng hoạt động, vì nếu không tham gia sẽ bị bỏ lại phía sau.
Đó chính là vòng vây của lưu lượng truy cập. Tuy nhiên, lưu lượng của Meituan quá khổng lồ, không thể so sánh được với nguồn lưu lượng nhỏ mà anh đang sở hữu hiện tại. Hiện giờ, trong tay anh chỉ có vài chục tài khoản “chị tâm sự” chuyên đăng bài tư vấn tâm lý và vài trang “góc chia sẻ bí quyết”, tổng cộng lượng người theo dõi chỉ khoảng vài trăm nghìn. Danh mục sản phẩm mà anh có thể ảnh hưởng cũng rất hạn chế, chủ yếu xoay quanh hai lĩnh vực: thời trang nữ và đồ dùng mẹ và bé.
Dù chỉ vậy thôi cũng đủ để anh kiếm bộn tiền rồi.
Ôn Noãn im lặng suy ngẫm hồi lâu, Quý Phong không hối thúc mà lặng lẽ mở giao diện hệ thống quản lý, ra hiệu cho cô đến gần xem.
Khi ánh mắt cô chạm đến con số trên màn hình, đồng tử khẽ co lại.
237452...
Là tiền hoa hồng!
Cô chắc chắn đó là hoa hồng, nhưng vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa.
“Tại sao... lại nhiều đến vậy?”
Cô cầm cuốn sổ nhỏ với nét chữ xiêu vẹo của Đậu Đinh ghi lại các khoản chi tiết.
Tổng hoa hồng của cả nhóm 9 người cộng lại chỉ hơn 190.000.
“Tại sao hoa hồng của cậu lại cao hơn cả tổng số của họ?”
Hai lần hỏi “tại sao” vẫn không thể diễn tả hết sự ngạc nhiên trong lòng cô.
Cô không hiểu nổi.
“Không hiểu sao?”
“Ừ.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô đã cố gắng học hành suốt bao nhiêu năm nhưng vẫn chẳng thể nắm rõ cách kiếm tiền.
Mẹ cô làm lụng cực khổ cả đời nhưng sự siêng năng không thể giúp đổi đời, chỉ mang lại bệnh tật và đau đớn.
Giờ đây, khi nhìn con số trên hệ thống của Quý Phong, cô mới nhận ra kiếm tiền không chỉ là vấn đề cố gắng mà còn là khoảng cách thông tin.
Quý Phong giơ tay lên ra hiệu cô hãy bình tĩnh lại.
Thấy cô dần thả lỏng, anh mới chậm rãi giải thích:
“Cộng tác viên Taobao nhận hoa hồng theo hai dạng A và B. Dạng A là hoa hồng của người điều phối quảng bá, bao gồm một khoản cố định cộng với phần trăm nhỏ hơn so với cộng tác viên. Dạng B là hoa hồng cộng tác viên tự nhận được từ doanh thu, dao động từ 20% đến 40% tổng giá trị bán hàng. Đó là lý do hoa hồng của tôi cao hơn tổng hoa hồng của họ.”
“Tỷ lệ thấp như vậy sao tổng số vẫn cao được?”
“Có nhiều mặt hàng trên Taobao chia phần trăm hoa hồng không đáng kể, như ba gói khăn giấy giá 5 tệ, khăn mặt giá 2 tệ, hay móc khóa giá 1 tệ. Những món hàng rẻ như vậy dù chia đến 40% thì hoa hồng cũng chỉ được vài hào đến 1 tệ. Nên thay vì chú trọng phần trăm chia, hãy nhìn vào khoản cố định.”
Cả ngày hôm nay, Ôn Noãn đã ngạc nhiên không biết bao nhiêu lần.
Cô linh cảm câu hỏi tiếp theo cũng sẽ khiến mình choáng váng nhưng vẫn cất tiếng hỏi:
“Vậy với những món đồ rẻ đó, cậu nhận bao nhiêu cố định?”
“Đại khái đều giống nhau, mỗi lượt bán thực nhận 5 tệ.”
“…”
Ôn Noãn ngồi yên trên ghế, lặng thinh rất lâu.
Một món hàng giá 1 tệ mà hoa hồng cố định là 5 tệ? Thật sự có chủ cửa hàng nào chấp nhận điều đó sao?
Thôi được rồi, con số trên hệ thống của Quý Phong đã cho cô câu trả lời.
Quý Phong chưa bao giờ là cộng tác viên Taobao thông thường.
Anh chẳng hề quan tâm đến những lưu lượng nhỏ nhặt ấy.