“Ha... một kẻ trùng sinh mà lại đi ức hiếp một cô bé? Thấp hèn đến mức nực cười thật.”
Quý Phong khẽ lắc đầu, tự phê phán mình một cách cay đắng.
Nhưng khi thấy anh lắc đầu, trái tim Ôn Noãn càng thắt lại.
Có phải cô khiến anh thất vọng vì yêu cầu vừa rồi? Có phải cô đã quá đáng lắm không?
Cô cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt anh nữa.
“Quý Phong... cảm ơn cậu.”
Lúc này, trong lòng cô cũng tràn ngập sự hổ thẹn, giống như anh vậy.
Từ góc nhìn của cô, kể từ sau đêm ở công trường ngoại ô đó, Quý Phong luôn vô điều kiện giúp đỡ, ủng hộ và khích lệ cô.
Sự chu đáo đến từng chi tiết ấy khiến tim cô nhiều lần thổn thức.
Nhưng cô luôn cảm thấy mình chỉ là hạt bụi nhỏ bé dưới mặt đất, còn Quý Phong đã ở trên tận mây xanh, quá xa tầm với.
Loading...
Có những thứ, cô hiểu từ khi còn nhỏ, không thể thay đổi chỉ bằng điểm số.
Dù cô có dạy kèm lại một số bài cho Quý Phong, nhưng cô thừa hiểu, đó chỉ là cách anh viện cớ để hỗ trợ cô mà thôi.
Vậy mà hôm nay, cô lại dùng suy nghĩ của mình để dẫn dắt anh.
“Ôn Noãn, cậu đúng là quá ích kỷ.”
Cả hai đều thầm trách bản thân, mỗi người một nỗi dằn vặt riêng, rồi lại cùng chìm vào im lặng.
Mãi đến khi Quý Phong, người có tâm lý vững vàng hơn, điều chỉnh lại cảm xúc, bầu không khí trong phòng mới dịu đi phần nào.
Giọng anh trầm lắng vang lên:
“Nghỉ một chút, rồi chúng ta bắt đầu nhé.”
“Ừm.”
Ôn Noãn khẽ đáp.
Cô thu dọn cảm xúc hỗn loạn trong lòng, ngồi vào bàn khi Quý Phong kéo ghế lại gần máy tính.
Anh bắt đầu giới thiệu về cách biến lưu lượng truy cập thành lợi nhuận.
Ánh chiều tà dần buông xuống.
Khung cảnh lúc này y hệt khi xưa, chỉ khác ở chỗ thầy trò đã đổi vị trí cho nhau.
Quý Phong chỉ vào giao diện quản lý trên máy tính của mình.
“Cậu từng nói đã tìm hiểu một chút về quảng bá lưu lượng truy cập. Nếu vậy, phần cơ bản tạm thời bỏ qua. Chúng ta sẽ bắt đầu từ phương thức kiếm tiền thực sự của cộng tác viên Taobao mà cậu nhắc tới trước đó.”
“Ừm.”
Không hiểu có phải do vừa dồn hết dũng khí để bày tỏ suy nghĩ hay không, nhưng lúc này, Ôn Noãn bỗng trở nên rụt rè hơn hẳn.
“Cậu có biết vì sao tôi cần một lượng lớn lưu lượng truy cập ổn định và dài hạn không?”
Ôn Noãn lắc đầu. Quý Phong tiếp tục:
“Người bán chuẩn bị hàng hóa, cộng tác viên nhận hoa hồng, khách hàng mua được hàng giá rẻ. Nghe qua thì có vẻ hoàn hảo, đúng không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, đều đều, nhưng lại mang khí chất của người đang nắm quyền kiểm soát cuộc chơi.
Nhận thấy ánh mắt Ôn Noãn tránh né, anh bất ngờ hỏi:
“Ôn Noãn, cậu có đang nghe không?”
“Hả? Tôi có nghe. Nghe thì có vẻ đúng, nhưng... hình như còn thiếu thứ gì đó.”
Giọng cô nhỏ dần.
Vốn là người luôn lạnh lùng, nhưng lúc này trông cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, lặng lẽ ngồi bên cạnh lắng nghe anh giảng giải.
Thấy cô trả lời, Quý Phong gật đầu:
“Đúng vậy, thật ra còn thiếu một yếu tố rất quan trọng.”
“Là gì vậy?”
“Làm thế nào để cộng tác viên Taobao kết nối với người bán hàng.”
Hàng lông mày thanh tú của Ôn Noãn nhíu lại.
Cô có linh cảm mình sắp hiểu ra điều gì đó, nhưng khi chưa có sự giải thích rõ ràng, những manh mối trong đầu cô vẫn chưa thể ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Nhìn biểu cảm bối rối của cô, Quý Phong không để cô phải đoán mò thêm.
“Một tài khoản WeChat có vài chục nghìn, thậm chí vài trăm nghìn lượt theo dõi. Nhưng khi chuyển đổi sang khách hàng thực sự trên QQ hoặc các nhóm WeChat, con số ấy sẽ giảm đi rất nhiều, đôi khi chỉ còn vài nghìn hoặc thậm chí vài trăm.”
Cộng tác viên Taobao đơn lẻ không đủ năng lực lẫn sức mạnh để đẩy mạnh doanh số cho một sản phẩm, chứ đừng nói đến việc duy trì cả một hệ thống sản phẩm lớn.
Thiếu khả năng quảng bá cần thiết thì sẽ không thể tạo ra hiệu ứng doanh số.
Ngược lại, vì không đủ sức ảnh hưởng nên cộng tác viên đơn lẻ không thể can thiệp vào việc lựa chọn sản phẩm của các cửa hàng.
Khi sức mạnh hai bên không cân bằng, sự tin tưởng cũng không thể hình thành.
Lúc này, cần có một cây cầu kết nối – một người tập trung nguồn lưu lượng truy cập, hay nói cách khác là “người điều phối lưu lượng quảng bá”. Khi Quý Phong nói ra cụm từ đó, Ôn Noãn lập tức hiểu được hàm ý của anh.
“Người điều phối lưu lượng quảng bá? Có phải giống như những người thu mua trái cây ở quê rồi mang lên thành phố bán buôn không?”
“Chính xác, rất thông minh. Hai loại người này quả thật có nhiều điểm tương đồng. Tuy nhiên, quyền lực thực tế của người điều phối quảng bá còn vượt xa các đại lý phân phối thông thường.”
Ôn Noãn nhíu mày, vẫn cảm thấy chức năng của hai vai trò này gần như giống nhau.
Ánh mắt Quý Phong dừng lại trên gương mặt cô một lúc khiến cô hơi bối rối, nhưng cô vẫn tập trung vào câu hỏi.
“Tại sao lại như vậy?