logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Vương Á Cầm nghe xong, vẻ nghi ngờ trong mắt dịu bớt, thay vào đó là ánh nhìn tràn đầy sự dịu dàng của một người mẹ.

Bà quay sang nhìn con gái, khẽ hỏi:

“Ôn Noãn, bạn Quý Phong nói vậy có đúng không con?”

Ôn Noãn khẽ gật đầu:

“Vâng, con đang kèm Quý Phong học thêm.”

Nói dối mẹ khiến Ôn Noãn cảm thấy tội lỗi.

Lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi, đầu cúi thấp hơn nữa.

Vương Á Cầm nhìn con gái một lúc, rồi chuyển ánh mắt sang Quý Phong.

Sau khi quan sát anh một lượt, nét mặt bà dịu lại, ánh mắt chứa đựng sự nhân từ, cười nhẹ:

“Giúp bạn học là điều nên làm, nhưng không nên về muộn thế này. Nếu cần bổ túc cho bạn Quý Phong, nên sắp xếp vào cuối tuần, như vậy hợp lý hơn. Lần sau đừng thế nữa, mẹ sẽ lo lắm.”

Loading...

Lời nói hướng đến Ôn Noãn, nhưng ánh mắt bà vẫn đặt nơi Quý Phong.

Quý Phong không để lộ sơ hở, giữ khoảng cách thích hợp với cô. Anh vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, đúng chuẩn một "diễn viên" nắm vững kỹ năng kiểm soát biểu cảm. Nhờ kinh nghiệm từ kiếp trước, anh có thể hoàn toàn che giấu nét bất cần của một cậu trai nghịch ngợm. Áo khoác đồng phục kéo khóa kín cổ, che đi chiếc áo có phần “ngổ ngáo” bên trong. Có thể nói, ngoại trừ chiếc RSZ sau lưng trông hơi nổi loạn, Quý Phong trông chẳng khác gì một học sinh chăm chỉ và ngoan ngoãn.

“Dì nói đúng ạ. Vậy nếu cần học thêm, bọn cháu sẽ sắp xếp vào cuối tuần.”

Vương Á Cầm gật đầu nhẹ:

“Được rồi, Tiểu Quý, muộn thế này dì không giữ cháu lại ăn khuya nữa. Lần sau cháu đến chơi với Tiểu Noãn, dì sẽ mời cháu.”

“Dì khách sáo quá ạ. Dì và Tiểu Noãn mau vào nhà nghỉ ngơi đi, muộn thế này rồi. Cháu cũng phải về ngay, không thì mẹ cháu lại cầm dao dí theo mất!”

Giọng điệu pha chút đùa cợt của Quý Phong khiến Vương Á Cầm bật cười:

“Vậy cháu về nhanh đi nhé.”

“Dì, cháu chào dì.”

“Ừ. Tiểu Noãn, sao con không chào bạn đi?”

Lúc này, Ôn Noãn vẫn đang nhìn Quý Phong bước xa dần, đôi mắt hiện lên nét lạ lẫm.

Cuối tuần? Bổ túc? Anh ta sẽ thật sự đến sao?

“Quý Phong, tạm biệt.”

“Ừ, mai gặp.”

Quý Phong đi khuất, nụ cười trên môi Vương Á Cầm cũng dần phai nhạt.

Khi bà quay lại nhìn con gái, Ôn Noãn lập tức cúi đầu xuống.

“Con ăn tối chưa?”

“Chưa ạ.”

Ôn Noãn cứ nghĩ mẹ sẽ hỏi han chi tiết về chuyện xảy ra tối nay, sau đó là những lời trách móc quen thuộc.

Mẹ cô vẫn luôn như thế mà.

Nhưng ngoài dự đoán, bà chẳng hỏi thêm gì cả.

“Về nhà thôi.”

“Vâng.”

Trên đường về, Vương Á Cầm chợt hỏi:

“Con thấy bạn Quý Phong thế nào?”

“Cậu ấy... cũng được.” Giọng cô có vẻ không mấy chắc chắn.

“Ồ, mẹ thấy cậu ấy là một chàng trai khá tốt, rất lịch sự.”

Tốt? Lịch sự? Quý Phong sao?

Ôn Noãn không khỏi cảm thấy khó hiểu. Dù không tiếp xúc nhiều với Quý Phong, nhưng những lời đồn đại trong trường về anh ta cô nghe không ít. Nào là dân chơi, học sinh cá biệt, thậm chí cả cái biệt danh "liếm cẩu" — luôn hạ mình theo đuổi Cố Tuyết Đình đến mức đáng thương. Những việc Quý Phong từng làm chẳng thể nào gắn với hai chữ "lịch sự" mà mẹ cô nhắc tới.

Bên kia, Quý Phong phóng chiếc RSZ trở về ngôi nhà đã lâu không gặp trong ký ức.

Mẹ anh là Đổng Khai Tuệ, ba anh là Quý Quảng Tầm.

Nhà anh có điều kiện khá tốt.

Ba làm kinh doanh, mẹ là quản lý tại một hiệu thuốc trong quận.

Gia đình có hai, ba căn nhà, nơi ở chính nằm ở một căn hộ rộng rãi giữa trung tâm thành phố.

Năm 2012, giá căn hộ ở Trân Châu mới chỉ chưa đến 6.000 tệ mỗi mét vuông, nên nhà anh thuộc dạng sung túc, chưa thể gọi là giàu có.

Anh nhấn chuông cửa. Từ bên trong, giọng nói vừa thân quen vừa xa lạ vang lên:

“Muộn thế này rồi, ai đấy?”

Nghe thấy giọng mẹ, sống mũi Quý Phong bất giác cay cay.

Anh hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh rồi cao giọng:

“Mẹ, con về rồi.”

“Thằng nhãi này còn biết đường về à? Sao không chết luôn ngoài đường đi? Cái đồ không có lương tâm, giống y như cái ông già chết tiệt của mày!”

Đánh là thương, mắng là yêu.

Với mẹ, lời chửi mắng đôi khi chỉ là cách để che giấu tình cảm.

Từ tiếng dép loẹt xoẹt vang lên dồn dập trong nhà, Quý Phong biết mẹ mình đang vội vàng bước ra.

"Cạch!"

Cánh cửa bật mở. Đổng Khai Tuệ — người phụ nữ trung niên tròn trịa, đứng trước cửa với vẻ mặt "khó ở", nhướn mày hỏi:

“Ăn tối chưa đấy?”

Nhìn mẹ vẫn chưa già như trong những ký ức u ám, Quý Phong bỗng cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Những kỷ niệm cũ lướt qua tâm trí như một thước phim tua chậm.

“Con ăn rồi.”

Ục! Tiếng bụng réo vang không đúng lúc khiến câu nói của anh trở thành trò cười.

“Ăn cái con khỉ ấy! Đợi đấy, mẹ đi nấu mì cho.”

“Khoan, mẹ ơi.” Quý Phong kéo tay Đổng Khai Tuệ lại.

“Làm cái gì đấy?” Đổng Khai Tuệ nhìn anh nghiêm nghị, mặt cau lại.

Quý Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt không còn trẻ trung của mẹ.

Đôi lông mày anh khẽ cụp xuống, rồi đột nhiên anh ôm lấy bà, thì thầm:

“Con yêu mẹ.”

Đổng Khai Tuệ thoáng sững người, mũi cay xè, suýt bật khóc.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn