Cô mất hai năm rưỡi để dần dần bắt kịp những môn này, phần lớn nhờ vào thư viện rộng lớn của trường Nhất Trung với chính sách mượn sách miễn phí.
Điều kiện kinh tế thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích học tập, và mức độ ảnh hưởng này ngày càng lớn theo thời gian.
Ôn Noãn học giỏi, điểm số cao, vì cô là học sinh, mà học sinh chỉ có thể thể hiện năng lực qua điểm số các bài kiểm tra.
Nhưng trong cuộc sống thực tế, thậm chí cả trong xã hội, năng lực học tập không chỉ đơn thuần được thể hiện qua con số đó.
Những người như cô học rất nhanh bất kể là việc gì.
Đúng vậy, thiên tài chính là như thế, và Ôn Noãn chính là một thiên tài.
Quý Phong nhắm mắt lại, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn làm việc.
Những gì cô vừa thể hiện khiến anh bất ngờ, thậm chí làm anh nhớ đến những đối thủ đáng gờm mà kiếp trước anh từng đối mặt.
Những đối thủ luôn đáng được tôn trọng.
“Ôn Noãn, cậu nói với tôi những điều này, có phải vì cậu có suy nghĩ gì riêng đúng không?”
Loading...
Nghe giọng Quý Phong, âm điệu mang vẻ lạnh nhạt đầy xa cách, bao nhiêu dũng khí mà Ôn Noãn vừa tích lũy như vỡ vụn.
Cô không chắc bản thân có làm gì sai không.
Giọng điệu đó giống hệt ánh mắt dò xét của những người từng coi cô là đối thủ, khiến sự tự ti vốn chôn sâu trong cô trỗi dậy.
Đúng vậy, anh là Quý Phong, còn cô thì chẳng xứng đáng…
Quý Phong thấy cô cúi đầu không nói, trong lòng thoáng khó hiểu.
Anh bước lại gần, cúi xuống nhìn cô kỹ hơn và phát hiện đôi mắt cô đỏ hoe, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô bé hướng nội này lại khóc mất rồi.
Anh từng chứng kiến những cơn trầm cảm của Ôn Noãn, nên lập tức hiểu rằng chắc mình vừa lỡ lời khiến cô cảm thấy tự ti.
Một cảm giác bối rối tràn ngập trong anh.
Cả ngày hôm nay cô vẫn ổn, dù khi gặp Yến Hoành Hạo và Cố Tuyết Đình cũng không hề nao núng.
Nhưng giờ đây cô lại khóc như một chú vịt nhỏ tội nghiệp.
Trong đầu Quý Phong chợt vang lên một câu nói:
“Dù đúng hay sai, khi cô ấy khóc, mọi lỗi lầm đều thuộc về tôi.”
“Ơ... Ôn Noãn, cậu không sao chứ?”
“...”
Ôn Noãn cố lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi để nén cảm xúc và ngẩng đầu lên.
Ánh mắt kiên định đối diện với sự lúng túng của Quý Phong:
“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất kiểm soát. Tôi có thể tiếp tục được không?”
“Được.”
“Đừng hiểu nhầm. Tôi muốn thay đổi, không chỉ là thay đổi vẻ bề ngoài.”
Giọng cô kiên quyết, đôi mắt ánh lên quyết tâm mãnh liệt khi nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Khi nghe Ôn Noãn nói muốn thay đổi bản thân, Quý Phong gần như lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì.
Ôn Noãn luôn khao khát thay đổi, không chỉ đơn thuần về ngoại hình.
Nhưng cô chẳng có tiền, không quen ai để nhờ vả, thời gian cũng chẳng có, lại càng không có cơ hội sai để sửa.
Cô thậm chí chẳng có con đường nào để học hỏi.
Trường học dạy cách thi cử, nhưng không bao giờ dạy cách kiếm tiền.
Dù là kiếp trước, Quý Phong cũng chẳng ngoại lệ.
Và khi cô gặp anh, từ những điều ít ỏi mà anh vô tình tiết lộ, cô ngay lập tức nhận ra rằng anh chính là người có thể giúp cô thay đổi.
Không chỉ là vẻ bề ngoài.
Thứ cô mong muốn là trưởng thành, chứ không phải trở thành một bông hoa đẹp chỉ để trưng bày.
Quý Phong hiểu điều đó.
Nhưng đối diện với khát vọng ấy của cô, anh lại do dự.
Anh đang do dự điều gì? Lo sợ điều gì? Anh có sợ dạy một người trò giỏi đến mức vượt qua thầy? Hay sợ Ôn Noãn sẽ bay quá cao với năng lực vốn có của mình?
Hoặc... anh sợ rằng khi cô trưởng thành rồi, cô sẽ không còn là cô gái nhỏ bé, mong manh, dễ bị anh kiểm soát như hiện tại?
“Trùng sinh rồi, tôi từng tự nhủ sẽ bù đắp thật tốt cho Ôn Noãn. Vậy mà suy nghĩ của tôi bây giờ... lại có chút... ích kỷ.”
Ôn Noãn thấy Quý Phong im lặng, trái tim cô như chùng xuống, đầu cúi ngày càng thấp hơn.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối.
“Quý Phong...”
Làm sao Quý Phong có thể từ chối lời cầu xin ấy được?
“Đương nhiên là được.”
“... Hả?” Ôn Noãn gần như chạm đáy vực thẳm, giờ đây đôi mắt chợt sáng bừng lên. Cô nhìn anh với ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên và không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Thật sự được chứ?”
“Thật sự được. Nếu cậu có khả năng học, muốn học gì, muốn biết gì, tôi đều sẽ dạy cậu.”
Sau khi hứa với cô, trong lòng Quý Phong bỗng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn vào mắt cô, anh lại không cảm nhận được sự ăn ý như ban sáng nữa.
Anh biết, vào khoảnh khắc do dự ấy, anh đã để sự ích kỷ len lỏi vào.
Có điều gì đó đã âm thầm thay đổi trong anh.
Nghĩ đến đây, một cảm giác hổ thẹn tràn ngập.
Dựa vào kiến thức trước thời gian và những mánh khóe của mình để kiểm soát một cô gái... hành vi đó khác gì sự bắt nạt kiếp trước đâu?
Nếu đã có lòng riêng...
Tại sao không đường hoàng mà làm chứ?
Là một người trùng sinh sống lại lần hai, ngay cả niềm tin vào bản thân mình cũng không có sao?