logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

“Quý Phong, có thể đừng đánh nhau không? Tôi không muốn cậu như thế.”

Đến nước này rồi mà Cố Tuyết Đình vẫn giữ giọng điệu tự cho mình là đúng.

Quý Phong chỉ thấy thật nhàm chán.

“Cố Tuyết Đình, vốn dĩ tôi định ăn xong sẽ giải thích rõ ràng với cậu. Giờ nói luôn cũng được. Tôi trịnh trọng nói cho cậu biết: giữa chúng ta đã chẳng còn gì cả. Đừng mãi ăn trong bát mà nhìn trong nồi, cũng đừng tự thêm thắt kịch bản cho mình. Cậu thế nào, cậu với hắn thế nào, tôi không quan tâm.

Còn cậu, Yến Hoành Hạo, nếu không muốn ăn đấm thì tránh xa cô ấy ra. Nhìn ánh mắt cậu thôi đã thấy khó chịu rồi.”

Người mà Quý Phong nhắc đến chắc chắn không phải là Cố Tuyết Đình.

“Cậu ấy nói đúng.”

Ôn Noãn bất ngờ lên tiếng khiến cả Yến Hoành Hạo và Quý Phong đều sững người.

Nhưng Quý Phong nhanh chóng mỉm cười:

“Nghe rõ rồi chứ?”

Loading...

Yến Hoành Hạo giận run cả người nhưng không dám cãi lại.

Hắn cảm nhận rõ sự hung dữ trong ánh mắt Quý Phong.

Tiếng tăm của anh đâu phải chỉ để làm cảnh.

Quý Phong cầm lấy túi quần áo Ôn Noãn đã mua trước đó, nhẹ nhàng đẩy ghế ra.

“Cậu no chưa?”

“No rồi.”

“Vậy đi thôi.”

“Ừ.”

Nhìn hai người bước ra ngoài, Yến Hoành Hạo mới bừng tỉnh.

“Quý Phong, tiền bữa này...”

“Ha, chẳng phải đã nói chia đều sao? Phần của tôi đã trả rồi. Cậu là thiếu gia, chẳng lẽ không trả nổi 13.000 tệ?”

Nói rồi, Quý Phong quét mã thanh toán, đưa Ôn Noãn rời khỏi nhà hàng.

Cố Tuyết Đình nhìn theo bóng họ khuất dần, lòng trống rỗng như mất đi thứ gì đó quan trọng.

Trước đây, khi Quý Phong nói “chúng ta”, ý nghĩa duy nhất chỉ là cô và anh. Nhưng giờ đây, người đi bên anh lại là Ôn Noãn.

Vậy là họ bên nhau rồi sao? Cô phải làm gì đây?

Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng và những lời cắt đứt mối quan hệ của Quý Phong, trái tim cô như bị dao cứa từng nhát.

Bọn họ vốn không như thế này... Chẳng lẽ họ không còn tương lai nữa sao?

Cô gục xuống bàn, cảm giác sợ hãi bất chợt trào lên.

Quý Phong dường như thật sự không còn quan tâm đến cô nữa.

Anh đối xử dịu dàng với Ôn Noãn, không giống đang diễn chút nào.

Người từng tốt với cô, yêu thương, bảo vệ cô, cuối cùng bị cô đánh mất.

Nghĩ đến đây, nước mắt lặng lẽ trào ra, chảy dài trên gương mặt.

“Cố Tuyết Đình, đứng lên chia tiền đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn Yến Hoành Hạo. Ánh mắt cô khiến hắn không thoải mái, không biết phải làm sao.

“Tại sao tôi phải chia?”

Giọng cô lạnh lùng, ngữ khí hoàn toàn khác trước.

Yến Hoành Hạo nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

"Đồ ăn là cùng gọi, cậu cũng ăn rồi mà."

"Yến Hoành Hạo, cậu sai rồi. Đồ là cậu gọi, hơn nữa... bữa này tôi chưa ăn lấy một miếng."

Yến Hoành Hạo nhìn xuống bàn ăn trước mặt Cố Tuyết Đình, đúng như cô nói.

Cả bữa cô không động đũa, cũng chẳng gọi món nào.

Cô không gọi món vì không muốn cùng Yến Hoành Hạo bày trò để bẫy Quý Phong, không ăn vì chẳng còn chút khẩu vị nào, cũng không muốn lợi dụng anh.

Tóm lại, cô hoàn toàn có lý do để không trả tiền bữa này.

"Chúng ta là người yêu mà."

"Người yêu? Ồ, vậy tôi nói thẳng cho cậu biết: chúng ta chia tay rồi. Đây cũng là nơi cậu tự chọn. Không có tiền trả nổi sao? Không có tiền thì diễn làm gì?"

Cố Tuyết Đình nói xong, cầm túi xách rồi bước thẳng ra ngoài.

Yến Hoành Hạo định chạy theo, nhưng nhân viên phục vụ và bảo vệ lập tức chặn hắn lại.

"Thưa anh, anh chưa thanh toán. Vị khách lúc nãy đã trả một nửa, anh chỉ cần trả thêm 13.639 tệ nữa là xong."

Ngực Yến Hoành Hạo phập phồng vì tức giận, sắc mặt đen như mây dông.

Hắn muốn đuổi theo Cố Tuyết Đình, nhưng chẳng thể tìm ra lý do chính đáng.

Khuôn mặt đổi sắc liên tục, cuối cùng Yến Hoành Hạo nghiến răng nói lạnh tanh:

"Gấp gì chứ? Để tôi gọi một cuộc điện thoại đã."

"Vâng, thưa anh."

Nhân viên phục vụ mỉm cười lịch sự, làm động tác mời đầy nhã nhặn.

Chỉ cần trả tiền, muốn làm gì cũng được.

Trong khi Yến Hoành Hạo liên tục bấm số gọi điện cầu cứu, Quý Phong và Ôn Noãn đã đi xuống tầng dưới.

Quý Phong bước trước, nhưng bị Ôn Noãn gọi lại:

"Quý Phong..."

"Ừ?"

"Hôm nay vốn dĩ tôi định mời cậu ăn, nhưng bữa này... tốn nhiều tiền quá. Tôi sẽ nghĩ cách trả lại cậu."

Cô thực sự rất nhạy cảm về chuyện tiền bạc, điều đó chẳng thể thay đổi được.

Một bữa ăn mà hết tận 13.000 tệ, đối với cô chẳng khác gì con số trên trời.

Hơn nữa, cô cảm thấy sự việc lần này có phần bắt nguồn từ mình, nên trong lòng càng thêm áy náy.

"Không cần đâu. Thực ra tôi cũng muốn ăn mà. Mời bạn tốt một bữa thì có gì đâu? Tôi cũng thường xuyên mời hội bạn ăn đấy thôi. Với lại, cậu muốn mời tôi ăn chẳng phải dễ sao? Chẳng phải còn buổi tối à?"

Ôn Noãn ngẩn người. Đúng vậy, buổi tối họ vẫn còn thể ăn tối cùng nhau mà.

"Vậy giờ mình đi đâu đây? Đến thư viện à?"

"Hôm nay không đi thư viện. Chúng ta đi dạo một chút, tối tôi dẫn cậu đến một nơi. Tôi biết cậu luôn tò mò về chuyện đó, đúng lúc tôi mới thuê một căn hộ, dẫn cậu đến gặp anh em của tôi luôn."

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn