logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Lần thi tháng trước, điểm số giữa hai người chỉ chênh lệch hơn mười điểm, nhưng lần này khoảng cách đã tăng lên hơn hai mươi điểm.

Sau đó là đến chuyện gia đình.

Cố Tuyết Đình không rõ lắm về hoàn cảnh của Ôn Noãn, chỉ biết gia đình cô ấy khá nghèo, nhưng Quý Phong chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này.

Cuối cùng là diện mạo.

Là một cô gái sở hữu nhan sắc nổi bật, Cố Tuyết Đình luôn nhạy cảm hơn phần lớn mọi người về vẻ bề ngoài của người khác.

Ngay từ khi Ôn Noãn luôn sống thu mình, cô đã nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn dưới vẻ ngoài không được chăm chút của cô ấy.

Nhưng khi đó, Ôn Noãn thực sự quá xuề xòa.

Cho đến hôm nay, sau khi được chăm chút lại, Ôn Noãn như đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Thứ ánh sáng ấy khiến Cố Tuyết Đình, người luôn được coi là hoa khôi của lớp, bỗng cảm thấy khó mà nhìn thẳng vào cô ấy.

“Ôn Noãn, thật sự là cậu sao…”

Loading...

Ôn Noãn khẽ nghiêng về phía Quý Phong, giọng nói thoáng chút lạnh lẽo:

“Hôm qua mới gặp, không đến mức không nhận ra chứ?”

Lúc này, Ôn Noãn không còn lúng túng như trước đây.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hoành Hạo và Cố Tuyết Đình, cô giữ nguyên vẻ bình thản và lãnh đạm, phát âm rõ ràng từng chữ.

Sự bình tĩnh và ung dung ấy càng làm tăng thêm vẻ cao ngạo, lạnh lùng cho cô.

Chỉ có Quý Phong mới cảm nhận được mồ hôi tay đang thấm ra từ lòng bàn tay mà Ôn Noãn nắm chặt, phơi bày tâm trạng căng thẳng thật sự của cô lúc này.

“Con bé này giỏi thật, cứ tưởng nó không biết sợ…”

Quý Phong nghĩ thầm trong đầu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm điềm tĩnh.

Giống như Ôn Noãn, anh trông cũng vô cùng bình thản:

“Ừ, thi xong rồi. Cô ấy nói mời tôi ăn cơm nên tôi đi cùng cho tiện.”

Yến Hoành Hạo khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Noãn ánh lên vẻ khó đoán:

“Thì ra là vậy... Ôn Noãn hôm nay... thật sự rất đẹp.”

Quý Phong lập tức nắm chặt tay Ôn Noãn hơn, kéo cô đứng sau mình như để chắn ánh nhìn khó chịu của Yến Hoành Hạo.

“Người như cầu vồng rực rỡ, chỉ khi gặp được mới hiểu ra sự tồn tại ấy quý giá thế nào. Ôn Noãn luôn rất đẹp.”

Ôn Noãn nghe vậy hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, cảm nhận được lực siết chặt hơn từ tay Quý Phong, lòng cô chợt rung lên.

Cô gái vốn luôn khép kín khẽ quay đầu, cố che giấu nét dao động trong đáy mắt mình.

Nhưng khóe môi lại bất giác cong nhẹ lên.

Cố Tuyết Đình lặng lẽ nhìn hai người đang đứng sát bên nhau. Một cơn đau buốt từ lồng ngực dội lên, từng chữ “xứng đôi vừa lứa” hiện rõ trong đầu cô như một nhát dao sắc bén.

Cảm giác nghẹn ngào khó chịu lập tức bao trùm cả cơ thể cô.

Đôi môi vốn hồng hào đã bị cắn chặt đến tái nhợt.

Dù trước đây Ôn Noãn và Quý Phong rất thân thiết, gần như luôn đi cùng nhau, Cố Tuyết Đình cũng chưa bao giờ cảm thấy bị đe dọa.

Bởi cô luôn tin rằng giữa mình và Ôn Noãn có sự khác biệt quá lớn.

Cô và Quý Phong là thanh mai trúc mã, bên nhau từ thuở bé.

Ôn Noãn có lẽ sở hữu tiềm năng để trở thành thiên nga trắng, nhưng cho đến trước hôm nay, cô ấy chỉ là chú vịt con xấu xí, chưa từng hóa thành thiên nga.

Nhưng đến hiện tại, tất cả lợi thế mà cô từng có trước mặt Ôn Noãn đã hoàn toàn tan biến.

Cố Tuyết Đình lúc này mới thực sự cảm nhận được mối đe dọa.

Không thể nào. Quý Phong thích cô ấy đến vậy, vào lúc này càng không được phép chùn bước.

Cố Tuyết Đình khó chịu đến mức phải tự điều chỉnh bản thân để không mất bình tĩnh.

Ngón tay gần như bấm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau làm dịu bớt cơn xáo trộn trong lòng.

Bọn họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, giận dỗi cũng không ít, nhưng tại sao lần này lại khác?

Cố Tuyết Đình tự nhủ rằng đây chỉ là một lần giận dỗi.

Cô thả tay Yến Hoành Hạo ra, định mở miệng nói điều gì đó, nhưng Yến Hoành Hạo đã lên tiếng trước.

Anh chỉ tay về phía nhà hàng Thiên niên kỷ bên kia đường:

“Đã tình cờ gặp nhau rồi, hay là chúng ta cùng vào ăn bữa tối? Giờ này chắc hai người chưa ăn đúng không? Quý Phong, cậu thấy thế nào?”

Giọng Yến Hoành Hạo nghe có vẻ nhẹ nhàng, như đang hỏi ý kiến Quý Phong, nhưng ánh mắt anh ta lại dán chặt vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn cụp mắt xuống, cảm giác ghê tởm dâng lên khi cô đối diện với ánh nhìn áp chế của Yến Hoành Hạo.

Còn về Cố Tuyết Đình... cô ấy khiến Ôn Noãn cảm thấy chán ghét.

Cô đến đây chỉ để mời Quý Phong ăn một bữa cơm, những kẻ khác đều là người ngoài, là kẻ quấy rầy, tốt nhất đừng có ai xen vào.

Ôn Noãn im lặng nhìn Quý Phong.

Tính cách cô không cho phép mình tranh lời anh, nhưng nét mặt lại không giấu được suy nghĩ thật sự.

Quý Phong thấy vẻ mặt ấm ức của cô mà buồn cười, khẽ nghiêng người, hạ giọng sát bên tai:

“Nếu cậu không muốn ăn cùng họ, chúng ta đi luôn.”

Ôn Noãn vốn định đồng ý ngay, nhưng ánh mắt của Cố Tuyết Đình khi nhìn Quý Phong làm cô khựng lại.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn