“Cậu nói vậy là sai rồi. Chọn quần áo không phải để thử thì làm gì? Không thử sao biết có đẹp hay không? Chẳng lẽ ba bộ trước tôi chọn cho cậu không đẹp à?”
Giọng Quý Phong nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất đàng hoàng, khiến cô không tìm được lý do để từ chối.
Ba bộ đồ trước quả thực rất đẹp, thậm chí đã khiến cô quên cả sự đề phòng ban đầu.
“Vậy... tôi thử thử.”
“Ừ, đi đi.”
Quý Phong vẫy tay, giọng điệu như thể đang đuổi khéo.
Nhưng khóe môi anh đã gần như không kìm được, cong lên đầy thích thú.
Lần này, tốc độ thay đồ của Ôn Noãn chậm hơn nhiều.
Một lúc lâu sau cô mới bước ra, tay giữ chặt trước ngực như để che chắn phần da thịt lộ ra.
“Quý Phong, bộ này hở quá, không hợp với tôi.” Giọng cô rụt rè pha chút ngại ngùng. Nhưng Quý Phong không trả lời ngay.
Loading...
Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hoàn toàn khác với mọi khi.
“Quý Phong?”
“Phù... Không sao không sao! Được rồi, nếu cậu không thích thì thay ra đi. Chúng ta là học sinh, đúng là không nên mặc đồ hở hang như vậy.”
Ôn Noãn thấy thái độ của anh thật kỳ lạ.
Biểu cảm vừa rồi của anh như rất hài lòng, vậy tại sao lại bảo không nên mặc? Có thật là vì bộ đồ quá hở không?
Cô cúi đầu nhìn lại chiếc áo lửng và chân váy ngắn.
“Đúng là hở thật... thôi được, tôi đi thay lại.”
Ôn Noãn khẽ mím môi, quay vào phòng thay đồ và đổi lại chiếc váy dài vàng xanh ôm eo.
Khi cô còn đang thay đồ, Quý Phong đã gọi nhân viên đến thanh toán.
“Ba bộ này, tính tiền đi. Hai bộ gói lại, còn bộ kia để cô ấy mặc luôn.”
“Vâng, thưa anh.”
Khi Ôn Noãn bước ra ngoài, Quý Phong đã đứng trước cửa với túi đồ trong tay.
“Quý Phong, những bộ này... giá bao nhiêu vậy?”
“Tổng cộng hơn 1100 tệ.”
Ôn Noãn lặng lẽ cho tay vào túi, bàn tay siết chặt tờ tiền đã ướt đẫm mồ hôi.
Ba bộ đồ tổng cộng hơn 1100 tệ, tính ra mỗi bộ khoảng hơn 300 tệ.
Đây là mức giá bình thường trong các trung tâm thương mại.
Nhưng con số này lại khiến cô khó lòng chấp nhận.
Cúi đầu, cô không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào.
Quý Phong cũng không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Anh hiểu có những điều chỉ nên nói một hai lần, nói nhiều sẽ mất đi ý nghĩa.
Theo quan điểm của Quý Phong, trước tiên phải để Ôn Noãn nhìn thấy sự thay đổi của chính mình.
Để cô cảm nhận được rằng mọi sự thay đổi này đều xứng đáng.
Như thế là đủ.
“Lại đây, đứng thẳng lên.”
Quý Phong kéo cô đến trước gương thử đồ, chỉ vào cô gái trong gương:
“Thế nào, đẹp không?”
Ôn Noãn có chút lưỡng lự:
“Cũng... cũng được thôi.”
Quý Phong lập tức làm bộ mặt khoa trương:
“Một cô gái xinh đẹp thế này mà cậu chỉ bảo là ‘được thôi’? Cậu có còn lương tâm không? Còn luật pháp không hả?”
Ôn Noãn quay đầu đi, biết anh đang khen mình nhưng cách khen quá mức ấy khiến cô hơi ngại ngùng.
Cô lẩm bẩm:
“Đâu có quá như cậu nói.”
Đúng lúc đó, nhân viên cửa hàng vừa in hóa đơn xong cũng bước tới, mỉm cười tán thưởng:
“Cô gái à, đừng khiêm tốn thế. Nếu cô mà không tính là xinh đẹp, thì những người trông bình thường như chúng tôi chắc phải xấu hổ chết mất.”
Được người khác khen ngợi, tâm trạng của Ôn Noãn tốt lên trông thấy.
Được ai đó tán dương ngoại hình luôn là điều khiến người ta vui vẻ, nhất là với một cô gái ít được khen ngợi như Ôn Noãn.
“Cậu thấy sự thay đổi của mình chưa?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Vậy thì đừng lo lắng chuyện tiền bạc nữa. Hôm nay nghe theo sắp xếp của tôi, được không?”
Ôn Noãn nhìn Quý Phong, ánh mắt anh sáng rực, mạnh mẽ đến mức cô không dám nhìn thẳng.
Cô né ánh mắt ấy rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Nhận ra sự căng thẳng trong cô đã giãn ra, Quý Phong cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
Nếu cô không chịu hợp tác, dù anh có ý muốn giúp cũng khó lòng làm được gì.
Nhưng bây giờ cô đã sẵn sàng phối hợp, anh sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và thời gian.
“Được rồi, quần áo có rồi. Giờ chúng ta đi tìm một đôi giày hợp nữa.”
“Giày sao...”
Ôn Noãn theo phản xạ rụt chân lại.
Đôi giày thể thao trắng cũ trên chân cô vốn là của mẹ.
Giày đã sờn rách ở phần mép, nhưng vì không có đôi nào tốt hơn nên cô vẫn đi.
“Lên tầng trên xem giày thể thao trước rồi thử xem thêm giày búp bê hoặc giày da nữa.”
Ôn Noãn vốn hơi do dự nhưng lại nhớ tới những lời Quý Phong vừa nói.
Nếu muốn thay đổi thì hãy nghe theo anh, tạm thời đừng bận tâm chuyện tiền bạc.
Nghĩ tới đây, cô hít một hơi, cảm giác muốn thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn.
“Được.”
Khi đến khu giày nữ ở tầng hai, Quý Phong kéo cô đến khu ghế ngồi thử giày rồi ấn nhẹ vai cô xuống.
Ôn Noãn ngơ ngác hỏi:
“Làm gì thế?”
“Ngồi xuống trước đã.”
Sự tin tưởng trước đó khiến cô làm theo mà không thắc mắc nhiều.
Nhưng cô vẫn thấy ánh mắt của Quý Phong có gì đó khác lạ, không giống mọi khi.
Cô không diễn tả được điều đó, chỉ cảm nhận qua trực giác mơ hồ của một cô gái.
“Giờ... làm gì tiếp theo?”