Như viên ngọc quý bị lớp bụi phủ lên, trở nên xỉn màu, mất đi vẻ rực rỡ vốn có.
“Tôi buông rồi, cậu đi được chưa?”
“Tôi không muốn đi nữa. Tôi đưa tiền, cậu tự đi ăn đi.”
Quý Phong: ???
Đưa tiền cho anh? Anh thiếu tiền chắc? Đây là suy nghĩ mà người bình thường có thể nói ra à?
Quý Phong ngẩn người nhưng cũng nhận ra cảm giác tự ti trong lòng Ôn Noãn đã ăn sâu đến mức nào.
Tự ti và tự tôn đôi khi thật khó nói rõ ràng.
Ôn Noãn chính vì lòng tự tôn mạnh mẽ nên mới cảm thấy tự ti.
Quý Phong gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Cậu để ý vẻ ngoài lắm sao?”
Loading...
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, im lặng.
Cô cảm thấy Quý Phong đang nói điều thừa thãi.
Trên đời này có ai không quan tâm đến vẻ ngoài chứ? Những kẻ bảo không để tâm đến vẻ ngoài đều là nói dối.
Quý Phong đương nhiên hiểu điều đó, nhưng trong tình huống này, việc an ủi bằng những lời sáo rỗng chẳng ích gì.
Anh chọn cách đi ngược lại lối mòn thông thường.
“Nếu cậu thật sự quan tâm đến vẻ ngoài của mình, thì càng nên đi cùng tôi.”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự nghi hoặc.
“Tôi có thể giúp cậu thay đổi, trở thành phiên bản mà cậu vẫn hình dung trong đầu.”
“Cậu nói nghe như thể biết tôi đang nghĩ gì vậy.”
Vừa thốt ra câu đó, Ôn Noãn đã hối hận.
Cách nói ấy thật sự rất vô lễ.
Quý Phong tính khí vốn không tốt, cô sợ rằng anh sẽ nổi giận.
Thật ra, cô rất muốn đi cùng anh.
Nhưng trong lòng lại nghĩ mình và Quý Phong dường như không cùng một thế giới.
“Nếu không tin, thì cứ theo tôi đi xem thử.”
Giọng Quý Phong vẫn nhẹ nhàng như thường, hoàn toàn không có vẻ gì tức giận.
Ôn Noãn giằng co trong lòng nhưng không thể phủ nhận cảm giác dao động.
Cô vốn là người không thích chần chừ quá lâu.
Nghĩ ngợi thêm chút nữa, cô đã có đáp án cho mình.
Cô muốn ra ngoài, không chỉ vì tò mò về điều mà Quý Phong gọi là "sự thay đổi". Mà vốn dĩ cô luôn muốn cùng anh đi đâu đó.
“Mẹ, con đi đây.” Ôn Noãn quay vào trong nhà báo một câu.
“Ừ, đi cẩn thận nhé.” Giọng mẹ cô từ trong vọng ra.
Nghe thấy vậy, Quý Phong âm thầm kêu khổ.
Nãy giờ hai người nói chuyện đủ to để mẹ của Ôn Noãn nghe thấy mọi thứ rồi.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Cả hai bước ra khỏi con ngõ nhỏ chật hẹp trong khu làng giữa phố thị.
Nhưng lần này, Ôn Noãn luôn giữ khoảng cách với Quý Phong, như thể muốn giả vờ không quen biết anh.
Quý Phong không vạch trần cô.
Anh biết, tính cách con người đâu thể thay đổi dễ dàng chỉ trong chốc lát.
Người dạy người chưa chắc đã thấm, nhưng sự việc dạy người, chỉ cần một lần là nhớ mãi.
Chỉ khi Ôn Noãn thật sự cảm nhận được bản thân có sự thay đổi, những khuyết điểm trong tâm lý ấy mới dần được bù đắp.
“Ngồi vững nhé!”
Quý Phong nhảy lên RSZ, chiếc xe vụt qua con đường, mang theo bóng dáng cả hai hòa vào phố xá đông đúc.
Khi đến phố thương mại trung tâm, đồng hồ điểm đúng 9 giờ.
Nếu là ngày thường, giờ này Quý Phong sẽ đưa Ôn Noãn vào thư viện rồi cùng nhau giải đề miệt mài.
Nhưng hôm nay không như vậy.
Ngay từ đầu, anh đã không định đi thư viện.
“Đến đây làm gì?” Ôn Noãn nhìn trung tâm mua sắm trước mặt, khuôn mặt hiện lên vẻ đề phòng.
“Tôi vừa ăn sáng lúc 9 giờ 05 phút. Ăn trưa bây giờ thì hơi sớm, nên vào đây đi dạo một chút. Dạo đến lúc đói thì mới ăn trưa thật ngon được chứ.”
Lý do của Quý Phong có vẻ khiên cưỡng, nhưng Ôn Noãn lại không tìm được lời nào để phản bác.
“Tôi…”
Trong lúc Ôn Noãn còn chần chừ, Quý Phong tiếp tục nói:
“Cậu sau này còn phải vào đại học, đâu thể cứ mãi sống khép kín trong ánh nắng của thời cấp ba. Vì cuộc sống đại học sau này, tôi sẽ miễn cưỡng đưa cậu đi mở mang tầm mắt trước.”
Đại học ư...
Ôn Noãn chưa từng nghĩ xa đến thế.
Trước đây, tất cả suy nghĩ của cô chỉ dừng lại ở thời gian cấp ba.
Cô muốn chứng minh cho mẹ thấy năng lực của mình.
Còn tương lai sau đó ra sao, cô không hề để tâm.
Nhưng khi nghe Quý Phong nhắc đến chuyện tương lai, hình ảnh anh dưới ánh mặt trời bỗng khiến trong lòng cô dấy lên một chút hy vọng khó tả.
“Ừm.”
Quý Phong vốn tưởng cô sẽ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay mặt đi với vẻ kiêu kỳ thường thấy.
Không ngờ cô lại đáp lời, khiến anh hơi bất ngờ.
“Đi thôi!”
Dẫn theo cô gái sống khép kín bước vào trung tâm thương mại, Quý Phong lập tức đưa cô vào khu thời trang nữ, thái độ không cho phép từ chối.
Đây không phải khu cao cấp trên tầng trên, quần áo ở đây giá cả phải chăng hơn.
Tuy vậy, vì là trung tâm thương mại nên giá mỗi món đồ cũng dao động từ 100 đến 200 tệ.
Với Ôn Noãn, quần áo thương hiệu cao cấp trên 500 tệ là mức giá quá sức, chắc chắn cô sẽ từ chối thẳng thừng.
Dù số tiền đó do Quý Phong trả, cô cũng không đời nào nhận.
Những quan niệm như vậy không thể thay đổi trong chốc lát.
Để thay đổi được suy nghĩ ấy, cần một sự cải thiện rõ rệt về điều kiện kinh tế.
Mức giá từ 100 đến 200 tệ là vừa tầm với cô lúc này.