Chính bức tường ấy đang chia cắt hai mẹ con.
Bà luôn muốn phá bỏ nó, nhưng hoàn toàn bất lực.
Mãi cho đến đêm hôm đó, khi Quý Phong xuất hiện như một cậu thiếu niên ngỗ ngược.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi đôi chút.
Tâm trạng của con gái dường như tốt hơn.
Thỉnh thoảng, cô bắt đầu nói nhiều hơn, đặc biệt khi nhắc đến Quý Phong.
Cô bé vốn luôn ít lời lại bắt đầu giải thích rất chi tiết về hành động của mình, như sợ mẹ không hiểu mà hiểu lầm.
Vương Á Cầm cũng không biết những lời giải thích đó là dành cho bà hay dành cho chính Ôn Noãn.
Bà nở nụ cười dịu dàng của một người mẹ:
“Thì ra là tiền dạy thêm của bạn Quý Phong. Vậy con phải dạy kèm thật tốt đấy, cậu ấy đã trả tiền mà.”
Loading...
“Mẹ yên tâm, con sẽ làm tốt. Sau này con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền. Mẹ sẽ khỏe lại.”
Vương Á Cầm khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên trán con gái nhưng không nói thêm lời nào.
Ôn Noãn hơi ngập ngừng, một lúc sau lại khẽ nói:
“Ngày mai con đến thành phố để dạy kèm cho cậu ấy, chắc là ở thư viện. Mẹ cũng phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhé.”
“Được rồi, mẹ biết mà.”
Trước đây, vào cuối tuần nếu có lịch dạy thêm, cô chưa bao giờ cần phải nói trước.
Quý Phong luôn tự biết giờ giấc để đến.
Bà cũng chưa từng phản đối lần nào.
Vậy lần này… cuối tuần này… có phải là một buổi hẹn hò không nhỉ?
Nụ cười trong mắt Vương Á Cầm càng rõ nét hơn.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hai mẹ con khiến mối quan hệ vốn căng thẳng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Đêm đó, mỗi người đều có một giấc mơ đẹp, đều hướng về một tương lai tốt đẹp hơn.
Sáng hôm sau — cốc cốc cốc!
Tiếng gõ vang lên trên cánh cửa sắt.
Ôn Noãn đã thay đồ từ sớm, vội bước ra mở cửa.
Quý Phong trong chiếc áo khoác phong cách giản dị đứng trước cửa nhà cô.
Ánh mắt cô vừa chạm đến anh, gương mặt trắng trẻo liền ửng đỏ, có phần bối rối không biết làm gì.
Người đẹp vì lụa. Hôm nay, Quý Phong… thật sự đẹp trai đến mức quá đáng.
Không chỉ vẻ ngoài điển trai, mà khí chất, phong cách ăn mặc, sự tự nhiên toát ra từ anh khiến Ôn Noãn bất giác lặng người.
Bộ đồ anh mặc là món đồ anh vừa mua gần đây.
Nhờ tập luyện thường xuyên, dáng người anh thẳng và cân đối như một người mẫu.
Thêm vào đó là gu ăn mặc tinh tế được trau dồi qua hai kiếp sống, chỉ cần chỉnh chu một chút đã đủ chạm đến đỉnh cao trong mắt bất kỳ nữ sinh trung học nào.
Bình thường, để tránh khiến Ôn Noãn khó xử, Quý Phong hầu như chỉ mặc đồ thể thao hoặc đồng phục học sinh.
Dù sao cũng chỉ loanh quanh trong trường, nên anh chẳng mấy bận tâm.
Nhưng hôm nay anh cố tình ăn mặc chỉnh chu hơn vì muốn thể hiện sự trân trọng buổi hẹn này với cô.
Vậy mà bây giờ, có vẻ như anh đã làm quá, phản tác dụng rồi.
Ôn Noãn cúi xuống nhìn bộ đồng phục trên người mình.
Vì buổi ăn hôm nay, cô đã chọn bộ đồng phục màu xanh lam sạch sẽ nhất.
Ngoài ra, cô chỉ có những bộ quần áo cũ mẹ mang về từ chỗ làm và vài bộ quần áo lỗi thời mà mẹ từng mặc.
Vậy… những bộ đồ này có khác gì nhau không?
Cúi đầu, nhịp thở cô trở nên nặng nề hơn.
Cô không biết nên nói gì trước mặt Quý Phong, mà dường như, dù cô nói gì cũng chẳng quan trọng.
Sự tự ti trong lòng cô như đang trào dâng, sắp không thể kiềm nén.
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên muốn đóng cửa.
Nhưng Quý Phong nhanh hơn cô một bước.
"Rầm" — cánh cửa sắt kẹp lấy bàn tay anh.
Lực kẹp của cánh cửa sắt không hề nhỏ.
Quý Phong cảm nhận được cơn đau âm ỉ, nhưng anh thở phào nhẹ nhõm vì đó là lòng bàn tay, không phải ngón tay.
Ôn Noãn giật mình sợ hãi:
“Xin lỗi…”
Quý Phong ngắt lời cô ngay lập tức:
“Sao đây? Đã nói sẽ mời tôi ăn cơm, đến phút cuối lại muốn rút lui? Đòi được tiền dạy thêm rồi mà tiếc chút tiền đó à?”
“Không phải.”
Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay anh.
Cơ thể cô khẽ nghiêng khi bị Quý Phong kéo nhẹ cánh tay, lôi ra ngoài.
“Không phải thì đi thôi. Bữa ăn hôm nay, cậu không thể trốn được đâu.”
Giọng Quý Phong chắc nịch, lớn đến mức có thể vọng vào trong nhà.
Nhưng từ phía trong không hề có tiếng phản đối nào.
Mọi thứ như thể được Vương Á Cầm ngầm đồng ý.
Bà lặng lẽ chấp nhận việc Quý Phong đưa con gái bà đi, chấp nhận buổi hẹn này.
“Cậu buông ra.”
Ôn Noãn hạ thấp giọng, không muốn mẹ nhìn thấy cảnh cô và Quý Phong kéo tay nhau qua lại như thế.
Quý Phong cũng chẳng phải kiểu tổng tài bá đạo làm theo ý mình không cần hỏi han gì.
Anh lập tức buông tay.
Nhìn dáng vẻ và bộ đồng phục của cô, anh đoán ra cô đang băn khoăn điều gì.
Ai mà chẳng thích mình đẹp hơn trong mắt người khác? Ngay cả cô gái luôn khép mình như Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Nhưng muốn đẹp hơn, cũng cần có trang phục phù hợp để làm nổi bật bản thân.
Chiếc đồng phục đơn giản này, cộng thêm mái tóc dày che kín trán, chỉ càng khiến ánh sáng từ cô bị lu mờ.