logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Lần trước, anh đã tặng cô một chiếc điện thoại, một món đồ cực kỳ giá trị với Ôn Noãn lúc ấy.

Sau đó, ngoài việc cần hỏi bài, anh chỉ yêu cầu cô tạo một tài khoản QQ để tiện liên lạc, chẳng có thêm bất kỳ mối liên hệ nào khác.

Trùng sinh đến thời điểm này, anh chỉ muốn sống thoải mái hơn và giúp gia đình mình có cuộc sống tốt hơn.

Vì thế, anh không muốn mối quan hệ giữa mình và Ôn Noãn bị tiền bạc chi phối.

Việc đưa tiền dạy kèm hôm nay là khoản công sức mà cô xứng đáng nhận được sau một tháng dạy học.

Ôn Noãn nhìn tấm thẻ anh đưa, ánh mắt hơi bối rối.

“Dạy cậu cũng tiện thể thôi, tôi không tốn quá nhiều sức…”

“Anh em ruột còn phải sòng phẳng, công sức lao động xứng đáng nhận được thù lao. Cậu nhất định phải nhận.”

Không hiểu sao, khoảnh khắc Quý Phong đưa tiền, trong lòng Ôn Noãn lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Nhưng cô thực sự rất cần tiền.

Loading...

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nhận lấy tấm thẻ.

Suốt buổi chiều hôm đó, cả hai đều giữ im lặng, không nói thêm lời nào.

Về đến nhà, Ôn Noãn lấy điện thoại ra, mở QQ, tìm ảnh đại diện của Quý Phong.

Sau một chút ngập ngừng, cô nhắn:

“Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”

Quý Phong vừa tắm xong, cầm điện thoại lên xem tin nhắn, anh ngẩn người.

Anh cẩn thận xác nhận người gửi tin nhắn — Ôn Noãn…

Anh vò vò cằm một cách bối rối, nhưng cằm bây giờ không còn chút râu lởm chởm nào để cào vào tay như trước nữa.

Nếu là một cô gái khác, Quý Phong chắc chắn sẽ từ chối mà không cần nghĩ ngợi.

Nhưng đó là Ôn Noãn!

Trong thoáng chốc, Quý Phong thậm chí không biết phải trả lời cô thế nào.

"Ngày mai là Chủ nhật sao? Chết tiệt, học nhiều đến mức sắp thành kẻ điên mất rồi."

Khi Quý Phong vẫn đang băn khoăn không biết nên đáp lại ra sao thì Ôn Noãn đã đứng trước cây ATM để rút tiền.

Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nhưng tin nhắn mà cô chờ đợi mãi vẫn chưa đến.

Nhìn con số 7000 tệ hiện lên trên màn hình ATM, cô bỗng ngẩn người.

Ôn Noãn rất hiểu giá trị của tiền bạc, hiểu rõ sự khó khăn của gia đình mình, cũng hiểu nỗi vất vả của mẹ.

Nhưng đối với việc kiếm tiền, cô lại hoàn toàn không có chút khái niệm nào.

7000 tệ, với cô lúc này và với gia đình cô, không nghi ngờ gì nữa, đó là một khoản tiền khổng lồ.

Một khoản tiền chắc chắn sẽ khiến mẹ cô xúc động.

Ôn Noãn đứng thẫn thờ trước máy ATM, cho đến khi có một giọng nói đầy bực bội vang lên từ phía sau.

"Này, cô gái, có rút nữa không? Nếu không thì tránh ra đi, tôi có việc gấp!"

Tít tít!

Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên thông báo QQ có tin nhắn mới.

Cô liếc nhìn màn hình, là tin nhắn từ Quý Phong:

"Được, mai tôi qua đón cậu."

Dòng tin nhắn đơn giản ấy khiến Ôn Noãn khẽ mỉm cười.

Không có lời thừa thãi, cũng chẳng hề kéo dài cuộc trò chuyện.

Cô đã quen với sự kiệm lời của Quý Phong, và cô cũng cảm thấy sự thoải mái trong kiểu tương tác này.

"Xin lỗi." Cô ngoảnh lại, khẽ cúi đầu nói với người phía sau rồi chuyển ánh mắt về màn hình ATM.

Cô rút 2000 tệ trước, do dự một lúc, rồi rút thêm 1000 tệ nữa.

Cẩn thận nhét 3000 tệ vào ngăn trong cùng của ba lô, cô còn cẩn thận đeo ngược quai ba lô để bảo vệ số tiền.

Ôn Noãn không giống những nữ sinh khác có thể đeo túi nhỏ xinh, cô đi đâu cũng chỉ có chiếc ba lô sách dày cộp.

Khi về đến nhà, cô lấy từ trong số tiền đó ra 1000 tệ, đưa cho mẹ mình — Vương Á Cầm.

"Mẹ, số tiền này cho mẹ."

Nhìn tờ tiền con gái đưa, Vương Á Cầm rõ ràng hơi sững sờ:

"Tiền này, con lấy ở đâu ra?"

"Con dạy thêm cho Quý Phong có thu phí. Dạo gần đây con vẫn dạy kèm cho cậu ấy, thành tích của cậu ấy tiến bộ rất nhiều.

Hôm nay có kết quả kiểm tra khảo sát, cậu ấy đã thanh toán tiền dạy thêm cho con."

Câu trả lời của Ôn Noãn khiến Vương Á Cầm khẽ nhíu mày:

"Tiền dạy thêm của Quý Phong sao?"

"Dạ đúng. Cậu ấy tiến bộ rất nhiều. Con sẽ tiếp tục dạy kèm cho cậu ấy. Nhưng mẹ yên tâm, con vẫn giữ vững kết quả học tập, lần này con vẫn đứng đầu lớp."

Vẻ mặt của Ôn Noãn khiến Vương Á Cầm không thể không để ý.

Bình thường, con gái bà rất ít nói, vô cùng ít.

Dù đối diện với bà, con bé cũng chỉ nói nhiều hơn đôi chút so với người ngoài.

Cảm xúc, suy nghĩ của Ôn Noãn, hầu hết thời gian cô đều giấu kín.

Giữa hai mẹ con từ lâu đã tồn tại một khoảng cách không tên.

Vương Á Cầm hiểu điều đó rõ hơn ai hết.

Vương Á Cầm không thể thấu hiểu được suy nghĩ của con gái mình, cũng không biết phải làm gì để thay đổi.

Khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng sâu, những cuộc trò chuyện ngày càng ít.

Khoảng cách ấy không đơn thuần là mâu thuẫn giữa mẹ và một cô con gái tuổi dậy thì.

Bệnh tật kéo dài, sự kiểm soát quá mức, áp lực học hành, sự xa lánh từ bạn bè…

Và quan trọng nhất — nghèo khó.

Vương Á Cầm cảm nhận rõ rằng trong lòng con gái mình đã dựng lên một bức tường ngăn cách.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn