Dù phần lớn là những lời gièm pha, nghi ngờ, Quý Phong chẳng mảy may bận tâm, thậm chí có chút thích thú vì được mọi người bàn tán.
Lưu Vĩ ngồi cuối lớp, lén lút bước lại gần anh.
“Phong ca, Phong ca.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói cậu thi tốt lắm, có thể chỉ tôi cách làm được không?”
Vừa nhìn vẻ mặt nhướng mày đầy ẩn ý của Lưu Vĩ, Quý Phong lập tức hiểu cậu ta đang nghĩ gì.
Lại tưởng anh gian lận sao? Định moi móc thông tin, tìm mánh khóe chứ gì? Không có đâu!
Quý Phong khẽ ho một tiếng, giọng điềm tĩnh:
“Phương pháp thì đương nhiên là có.”
“Cụ thể thế nào?”
Loading...
“Mỗi sáng 4 giờ dậy học từ vựng, vừa chạy bộ vừa luyện nghe tiếng Anh, ban ngày chăm chú nghe giảng...”
“Không phải cái đó, Phong ca, không phải mấy cái đó.”
“Thế không phải cái đó là cái gì?”
Lưu Vĩ hơi nhăn mặt, vẻ mặt đầy hoài nghi:
“Họ nói lúc cậu làm bài thi...”
Lưu Vĩ chưa nói hết câu, Quý Phong đã hiểu ngay ý cậu ta, nhún vai, phẩy tay đầy khinh thường:
“Xì, toàn lũ ghen ăn tức ở thôi, kệ đi.”
“Ừ... cũng đúng.”
Không moi được câu trả lời mong muốn, Lưu Vĩ tiu nghỉu bỏ đi.
Quý Phong cũng chẳng thèm tốn thêm hơi sức để đôi co.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng Kế Hải bước vào lớp, tay cầm xấp bài kiểm tra dày cộp.
Lớp học lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt thầy lướt qua cả lớp, dừng lại nơi Ôn Noãn, ánh nhìn đầy vẻ tán thưởng.
Hai lần liền đứng nhất khối, điểm số lần này còn nhỉnh hơn lần trước.
Hoàng Kế Hải dù có muốn bắt lỗi cũng chẳng tìm được lý do.
Ôn Noãn đã chứng minh được năng lực của mình bằng thành tích vượt trội.
Chỉ cần giữ vững phong độ, những lời chỉ trích liên quan đến chuyện yêu sớm hay bất kỳ khuyết điểm nào khác đều chẳng đáng nhắc đến.
“Lần kiểm tra này, bạn Ôn Noãn lại giành được vị trí thứ nhất. Cả lớp cùng vỗ tay chúc mừng bạn ấy.”
Tiếng vỗ tay vang lên rải rác.
“Và theo thông lệ, tôi sẽ thưởng 100 tệ. Tuy không nhiều, nhưng là lời khích lệ tinh thần. Mong các em hãy học tập bạn Ôn Noãn.”
Khen ngợi xong, ánh mắt thầy Hoàng dần trở nên phức tạp.
Mỗi kỳ thi thử, thầy đều tự bỏ tiền túi thưởng cho học sinh đứng đầu và học sinh có tiến bộ lớn nhất.
Phần thưởng thì không có gì lạ, nhưng người nhận thưởng lần này lại khá đặc biệt.
“Giải tiến bộ lớn nhất lần này thuộc về bạn Quý Phong. Gần đây, sự cố gắng của bạn ấy ai cũng thấy rõ. Chúc mừng cậu ấy.”
Tuyên bố xong, thầy chỉ nói vài lời khích lệ rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.
Tiết học tiếp tục.
Các thầy cô lần lượt vào lớp giảng bài và chữa đề thi cho đến tận trưa.
Quý Phong vươn vai, thư giãn sau một buổi sáng tập trung cày bài, chuẩn bị gọi Ôn Noãn cùng đi ăn trưa ở căng tin.
Đột nhiên, từ cửa lớp xuất hiện một bóng dáng thướt tha trong chiếc váy đỏ nổi bật.
Cô gái ấy có đôi môi đỏ, hàm răng trắng, khuôn mặt rất ưa nhìn.
Dù không xinh đẹp đến mức như Ôn Noãn hay Cố Tuyết Đình, Quý Phong vẫn thầm đánh giá cô cũng được khoảng bảy điểm.
Cô chạy vội đến trước mặt anh, có vẻ ngại ngùng, đưa ra một bức thư có hình trái tim:
“Quý Phong... cái này... tớ đưa cho cậu.”
Quý Phong: !!!
Anh im lặng, không phải vì không muốn nói mà là không biết phải nói gì.
Nhìn bức thư tình với hình trái tim rực rỡ, trong lòng anh dâng lên cảm giác khó tả.
Có con gái tỏ tình với anh sao?
Đây là lần đầu tiên.
Thực ra, Quý Phong vốn có ngoại hình rất điển trai.
Trước kia không có ai để ý anh chủ yếu vì hai lý do:
Thứ nhất, anh học quá kém.
Ở Nhất Trung, nơi tất cả đều chạy đua điểm số, một kẻ chỉ biết lêu lổng chẳng bao giờ được ai coi trọng.
Thứ hai, anh từng là một "liếm cẩu" đúng nghĩa, luôn theo đuổi Cố Tuyết Đình một cách mù quáng. Ai lại thích một người như vậy chứ?
Nhưng hiện tại, thành tích của anh ngày càng tốt lên, thái độ chăm chỉ đã làm thay đổi ấn tượng của nhiều người.
Quan trọng nhất, anh không còn quỵ lụy theo đuổi Cố Tuyết Đình nữa.
Với gương mặt ưa nhìn và chiều cao nổi bật vốn có, việc có người con gái để ý, chủ động tỏ tình là chuyện hiển nhiên.
Cũng như tình huống lúc này đây.
Cô gái không quen kia thấy anh mãi không nhận lấy bức thư thì có vẻ hơi bối rối:
“Quý Phong... cậu...”
“Bốp!”
Bức thư trong tay cô bị người khác chặn lại giữa chừng.
Quý Phong hơi cau mày khi nhìn rõ người vừa xuất hiện.
Cố Tuyết Đình.
Lâu lắm rồi cô ta không quấy rầy anh.
“Cậu làm gì vậy?”
Giọng anh lạnh lùng.
Cố Tuyết Đình hơi sững người vì thái độ của anh.
Cô muốn phụng phịu như trước nhưng lại sợ anh khó chịu.
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô nói:
“Còn hai tháng nữa là thi đại học rồi. Yêu đương lúc này thật quá đáng. Tớ là bạn lớn lên cùng cậu, tất nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở.”
“Trước khi nói người khác, cậu nên nhìn lại mình trước đi. Yến Hoành Hạo thì sao?”
Nghe Quý Phong nhắc đến Yến Hoành Hạo, sắc mặt Cố Tuyết Đình lập tức tái đi.
“Tớ với anh ta... đã lâu rồi không liên lạc. Quý Phong, giữa tớ và anh ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”