Quý Phong liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm rồi bước vào trong.
Từng phút từng giây trôi qua, đứng cạnh xe, Ôn Noãn khẽ nhíu mày.
Nạp tiền điện thoại gì mà lâu vậy?
Cô nhìn chăm chú vào cánh cửa một lúc rồi lại quay đi, tựa lưng vào xe, đứng thẳng người lại.
“Chờ lâu rồi à?”
“Không.” Giọng Ôn Noãn lạnh nhạt, nhưng biểu cảm không giấu được vẻ sốt ruột.
Quý Phong giơ chiếc túi cầm trên tay đưa cho cô.
“Cái này cho cậu.”
Ôn Noãn hơi sững lại.
Mặc dù trong lòng có chút đoán được, nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại trong túi, cô lập tức từ chối:
Loading...
“Xin lỗi, tôi không thể nhận món đồ đắt tiền như thế này.”
Sự từ chối của cô hoàn toàn nằm trong dự đoán của Quý Phong.
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Nạp tiền điện thoại tặng thôi, không tốn đồng nào.”
Ôn Noãn ngơ ngác. Nạp tiền mà cũng được tặng điện thoại ư?
Hình như để ý thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, Quý Phong giơ tay chỉ về phía bảng quảng cáo đặt trước cửa tiệm.
Dòng chữ to nổi bật:
“Tri ân khách hàng, nạp từ 999 tệ tặng ngay điện thoại OPPO...” vẫn còn phát ra từ loa phát thanh, giọng quảng cáo quen thuộc vang lên nhấn mạnh chương trình khuyến mãi.
Ôn Noãn thoáng ngượng ngùng, nhưng tính cách kiên định và lòng tự trọng khiến cô lại từ chối thêm lần nữa:
“Cậu có thể tặng cho người nhà cậu. Nếu tôi cần điện thoại, tôi sẽ tự mình kiếm tiền mua.”
Quý Phong nhướng mày:
“Điện thoại rẻ thế này, người nhà tôi chê không thèm dùng.”
“...”
Trước sự im lặng của Ôn Noãn, Quý Phong cũng thấy đau đầu.
Cô gái này đúng là cứng đầu đến khó tin.
Nếu anh dùng giọng điệu kiểu tổng tài bá đạo nói rằng không nhận thì ném đi, chắc chắn cô sẽ làm thật.
Anh đưa tay day nhẹ chân mày, giọng nói hạ xuống, dịu dàng hơn:
“Ôn Noãn, thật ra mỗi ngày về nhà tôi đều ôn lại bài. Nhưng trình độ của tôi, cậu cũng biết rồi. Nhiều câu hỏi, nhất là những câu môn tự nhiên, tôi nhìn không hiểu, học không vào. Ở nhà thì bế tắc, muốn tìm cậu giúp đỡ mà không biết làm cách nào. Nếu cậu có một chiếc điện thoại, tôi có thể liên lạc với cậu qua QQ hoặc WeChat để hỏi bài. Vì thế... nhận đi, tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của cậu.”
Ôn Noãn cúi đầu, khiến Quý Phong không thể thấy rõ gương mặt cô.
Chỉ có phần vành tai đỏ bừng là để lộ chút cảm xúc bối rối của cô.
Do dự một lát, cô không nói gì thêm, nhưng cũng không từ chối nữa.
Cuối cùng, cô lặng lẽ nhận lấy túi đựng điện thoại mà anh đưa.
“Về thôi?”
“Ừm.”
Giọng Ôn Noãn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Cô lên chiếc RSZ quen thuộc, quay xe về nhà.
Lần này, Quý Phong không dừng lại ở ngã tư như mọi khi mà đưa cô về tận cửa nhà.
Vừa bước vào, Vương Á Cầm đã chú ý đến chiếc túi trong tay con gái.
Bà mỉm cười dịu dàng nhưng không nói gì.
Lúc này, sắc mặt của mẹ Ôn Noãn trông khá hơn nhiều so với buổi sáng.
Dù không thể nói là hoàn toàn khỏe mạnh, ít nhất cũng không còn vẻ mệt mỏi xanh xao như trước.
“Các con về rồi à? Nếu Quý Phong không ngại, ở lại dùng cơm tối nhé.”
“Hả?”
Lời mời bất ngờ của bà khiến Quý Phong thoáng sững người.
Anh theo bản năng quay sang nhìn Ôn Noãn, chỉ để nhận ra cô cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt ấy không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cũng không còn vẻ lãnh đạm như thường ngày.
“Vậy làm phiền dì rồi ạ...”
“Không phiền, không phiền đâu. Nhà dì ít khách đến chơi, có cháu đến càng thêm vui.”
Quý Phong nhận lời mời của mẹ Ôn Noãn, liền ngồi xuống cạnh giường.
Anh lặng lẽ nhìn hai mẹ con bận rộn trong căn bếp nhỏ.
Mẹ Ôn Noãn rửa rau, thái rau.
Ôn Noãn đứng bếp, nhanh chóng hoàn thành bữa cơm đơn giản gồm ba món mặn một món canh.
Sau đó, Quý Phong giúp dì Vương kéo chiếc bàn học của Ôn Noãn ra một chút để làm bàn ăn.
Trong nhà chỉ có hai chiếc ghế, vốn dĩ đủ cho hai mẹ con dùng hằng ngày.
Hôm nay có thêm một người, mẹ Ôn Noãn gắp một ít thức ăn cho mình rồi ngồi luôn trên giường, nhìn Quý Phong và Ôn Noãn ngồi đối diện dùng bữa.
Thức ăn thực ra không có gì đặc biệt, nhưng Quý Phong lại ăn rất nhiệt tình, còn ăn đến mấy bát cơm, như để giữ thể diện cho cô.
Thế nhưng, không hiểu sao suốt bữa ăn không ai lên tiếng.
Quý Phong hơi bối rối, không biết nhà Ôn Noãn có quy tắc nào như “ăn không nói, ngủ không ngáy” hay không nên cũng im lặng.
Ánh mắt của dì Vương vẫn dừng trên hai người ngồi cạnh nhau, trong ánh nhìn ấy có chút khó hiểu.
Dùng bữa xong, Quý Phong đứng dậy chào tạm biệt hai mẹ con.
“Dì, cháu chào dì. Ôn Noãn, mai gặp nhé.”
“Ừm, cậu đi chậm thôi.”
Khi Quý Phong rời đi, Ôn Noãn cũng không nói thêm câu nào, lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đĩa, mang vào bếp rửa.
Dì Vương đứng phía sau con gái, trong căn phòng nhỏ lại chìm vào sự yên lặng quen thuộc.
“Mẹ, thầy Hoàng ngày mai bảo mẹ lên trường một chuyến.”
“Hửm? Có chuyện gì thế?”
Vương Á Cầm ngạc nhiên. Chuyện học hành của con gái trước giờ chưa bao giờ có vấn đề gì.
“Có người báo với thầy là con yêu sớm ở trường.”
“Yêu sớm? Với ai?”
“Quý Phong.”