Vương Á Cầm cũng không nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn con gái mình.
Ôn Noãn cũng lặng lẽ nhìn lại mẹ.
Sự im lặng như một cuộc đối đầu.
Một lúc sau, Ôn Noãn lặp lại:
“Được không ạ?”
Nhìn cuộc giằng co thầm lặng giữa hai mẹ con, Quý Phong cảm thấy mình giống như vô tình bị kéo vào một cơn bão gia đình.
May thay, sự im lặng ấy không kéo dài.
Vương Á Cầm khẽ cười:
“Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn mẹ.”
Loading...
Giọng Ôn Noãn hơi nhỏ, nhưng Quý Phong nhận ra sự nhẹ nhõm trong lời cô, như thể vừa được thở phào sau khi nín thở rất lâu.
“Vậy mẹ nghỉ ngơi nhé, cuối tuần mẹ nhớ giữ sức khỏe.”
Lúc này, dù có chậm hiểu đến đâu, Quý Phong cũng đã nhận ra.
Mối quan hệ giữa Ôn Noãn và mẹ cô không hề đơn giản, thậm chí có thể nói là đầy phức tạp.
Điều này càng khiến anh nghĩ đến nguyên nhân khiến Ôn Noãn tự sát ở kiếp trước, dường như mọi chuyện rối ren hơn anh tưởng.
“Đúng là nhà nào cũng có chuyện khó nói.”
Quý Phong thầm nghĩ.
Vương Á Cầm gật đầu nhẹ. Trước khi hai người kịp ra khỏi cửa, bà bỗng gọi anh lại:
“Quý Phong, đợi chút.”
“Dì có chuyện gì ạ?”
Khi đối diện với Vương Á Cầm, Quý Phong rõ ràng cảm nhận được ánh mắt căng thẳng từ Ôn Noãn bên cạnh.
Cô như đang lo lắng điều gì đó.
“Hai đứa đi xe đúng không? Đi chậm thôi nhé, nhớ về sớm.”
“Dì yên tâm, con sẽ cẩn thận.”
“Ừ, vậy đi đi.”
Cuộc đối thoại rất bình thường, nhưng vẫn khiến Ôn Noãn thả lỏng người, như vừa trút được một gánh nặng.
“Quý Phong, chúng ta đi thôi.”
“Ừ, được.”
Mang theo sách vở và tài liệu học tập, cả hai cuối cùng cũng rời khỏi nhà.
Đi qua con ngõ nhỏ của khu nhà, Ôn Noãn cứ cúi đầu, không nói lời nào.
Bình thường cô vốn trầm lặng, nhưng hôm nay sự im lặng ấy khiến Quý Phong cảm thấy có chút nặng nề.
Anh cũng không muốn phá vỡ bầu không khí ấy.
Tới đầu hẻm, Quý Phong trèo lên chiếc RSZ, đưa một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng cho Ôn Noãn.
“Cái này mới mua đấy, thử xem.”
Ôn Noãn đội mũ lên, lại một lần nữa ngồi lên chiếc RSZ của Quý Phong.
Quý Phong vừa nổ máy xe vừa hỏi:
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đâu cũng được.”
Chết tiệt, Quý Phong ghét nhất câu "đâu cũng được".
Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Đến thư viện đi. Ở đó có chỗ ngồi, yên tĩnh, lại miễn phí.”
“Được.”
Cô trả lời ngắn gọn, dứt khoát.
Chiếc xe lao đi, gió lùa qua hai bên má, mang đến cảm giác tự do khiến lòng người thư thái.
Quý Phong cảm nhận rõ điều đó, và Ôn Noãn cũng vậy.
Trên đường, những lần chạm khẽ vô tình của cô khiến tim anh hơi loạn nhịp, cơ thể anh cũng căng cứng theo.
Khi đến trước thư viện trong thành phố, anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Vào thôi.”
“Ừ.”
Cả hai chọn một góc yên tĩnh rồi bắt đầu ôn bài.
“Cho hàm số đã biết...”
Tóm lại, Ôn Noãn là người hướng dẫn Quý Phong.
Những dạng đề cô đưa ra đã quá quen thuộc với cô từ lâu.
Nhưng khi giảng bài, ánh mắt cô sáng bừng lên.
Có vẻ như việc giảng giải cho Quý Phong chính là khoảnh khắc cô vui nhất.
Mải mê học tập, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến trưa, Quý Phong chỉ mua vài cái bánh mì với hai chai nước, định cùng cô ăn tạm trong thư viện.
Ôn Noãn lại trở về dáng vẻ im lặng thường ngày.
Anh tưởng cả hai sẽ ăn nhanh rồi quay lại học tiếp, nhưng cô bỗng lên tiếng:
“Quý Phong, chuyện cậu nói về làm người sáng tạo nội dung tâm sự cho nữ giới ấy... Cậu có thể dạy tôi không?”
Quý Phong hơi sững người, phản ứng đầu tiên trong đầu anh là: Tại sao cô lại muốn học cái đó?
Dạy thì anh có thể dạy.
Ngay cả lũ choai choai lêu lổng anh còn từng chỉ bảo được, huống chi là Ôn Noãn.
Nhưng vấn đề không đơn giản như vậy.
Làm nội dung cần rất nhiều thời gian, công sức, và một chút tiền đầu tư.
Máy tính, mạng internet...
Khoản tiền nhỏ này chẳng đáng gì với nhóm Đậu Đinh, nhưng với hoàn cảnh nhà Ôn Noãn thì khó mà nói trước được.
Chưa kể, việc làm nội dung tiêu tốn rất nhiều tâm trí, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.
Dù có sự giúp đỡ từ anh và một chút thu nhập ban đầu, số tiền đó với người bình thường có thể xem là không nhỏ.
Nhưng so với tiềm năng mà cô có, số tiền ấy chẳng là gì cả.
Để Ôn Noãn bước vào con đường này, anh cảm thấy thật lãng phí.
Ôn Noãn rất thông minh, nhưng cô thiếu kinh nghiệm sống và sự từng trải.
Những điều này, thông minh không thể bù đắp được.
Quý Phong nghĩ lý do khiến cô muốn học làm nội dung chỉ có một chữ: Tiền.
Ngay từ khi tiếp xúc với Ôn Noãn, anh đã biết gia đình cô khó khăn.
Nhưng chỉ khi đến nhà cô hôm nay, anh mới hiểu rõ hoàn cảnh ấy tệ đến mức nào.
Gia đình có người bệnh, đúng là một cái hố không đáy.
Quý Phong nhớ trong danh sách nhận hỗ trợ khó khăn của lớp có tên Ôn Noãn.
Nhưng khoản trợ cấp đó chẳng thấm vào đâu so với chi phí điều trị bệnh tật.
Khó khăn của những gia đình nghèo không chỉ nằm ở sự thiếu thốn vật chất mà là ở chỗ họ không có cách nào tạo ra nguồn thu nhập ổn định.