Buổi tự học buổi tối hôm đó, Quý Phong không đến gặp Ôn Noãn nữa.
Anh chỉ ngồi một mình, dùng bút chì vẽ những vòng tròn chi chít trong vở.
Hành động ngớ ngẩn ấy khiến chính anh cũng cảm thấy khinh bỉ bản thân.
Nhưng dù khinh bỉ, anh vẫn tiếp tục vẽ.
Cứ như vậy cho đến khi buổi tự học kết thúc, cả buổi hai người không nói thêm với nhau câu nào.
Khi tập trung vào một việc gì đó, thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù là chơi game hay học tập cũng đều như vậy.
Cuối cùng, tuần học cũng kết thúc và Chủ nhật đã tới.
Sáng Chủ nhật, Quý Phong đến công viên chạy bộ. Anh ngạc nhiên vì không gặp Ôn Noãn.
Mấy ngày trước dù cả hai không trò chuyện, nhưng anh đã quen với việc mỗi sáng chạy bộ đều tình cờ gặp cô.
Loading...
Hôm nay đến đây, anh vốn định nói một lời cảm ơn.
“Đáng tiếc thật.”
Đi bộ đến quán bánh bao quen thuộc gần đó, anh gọi đồ ăn rồi ngồi xuống.
Nhưng sau một lúc đắn đo, anh bất ngờ đứng dậy.
Bánh bao và súp trứng trên bàn vẫn còn nguyên, anh không động vào mà quay lưng rời đi.
Về đến nhà, anh rửa mặt, thay quần áo rồi leo lên chiếc RSZ của mình, phóng thẳng về phía khu nhà trọ trong thành phố.
“Ừm, mình đã hứa sẽ học bù mà.”
Là người giữ lời hứa, anh không bao giờ thất hẹn.
Quý Phong đạp xe hơi nhanh.
Khi đến con hẻm mà lần trước anh đưa Ôn Noãn về, anh chợt nhận ra mình hoàn toàn không biết cô ở căn nhà nào.
Tối đó anh đâu có tiễn Ôn Noãn về đến tận nhà.
Cô không có điện thoại di động, cũng chưa từng cho anh số điện thoại nhà.
Giờ đứng ngay đầu hẻm, anh chẳng khác nào một thằng ngốc.
“Thất sách rồi...”
Trên đời luôn có những sự trùng hợp khó tin, nhưng đôi khi những trùng hợp ấy lại như định mệnh không thể tránh khỏi.
Khi Quý Phong còn đang nghĩ rằng chuyến đi tìm buổi học bổ túc hôm nay có lẽ sẽ thất bại, thì giọng của Ôn Noãn bất ngờ vang lên từ phía sau lưng.
“Cậu đến đây làm gì?”
“À... Ừm... Tôi... tôi đến học bù...”
Lúc Quý Phong nói câu đó, giọng anh có chút thiếu tự nhiên, mất đi sự mạnh dạn vốn có.
Anh nhìn Ôn Noãn, mới phát hiện cô đang xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ.
Toàn là rau củ, một ít thịt, hộp thuốc to nhỏ đủ loại và vài món đồ thiết yếu.
“Cậu... đi chợ về à? Để tôi xách giúp cho.”
Ôn Noãn liếc anh, ánh mắt lẫn giọng nói lại lạnh như trước đây.
“Không cần.”
Quý Phong lúng túng đứng nguyên tại chỗ.
Chờ đến khi Ôn Noãn đã đi được một đoạn xa, cô bất chợt ngoái đầu lại:
“Không phải cậu muốn học bù sao, đứng đó làm gì?”
“À, tôi tới liền đây.”
Quý Phong lập tức theo sau cô, nhưng Ôn Noãn vẫn không để anh giúp cô xách đồ.
Một chàng trai cao hơn mét tám đi theo sau, hai tay trống trơn, nhìn thế nào cũng thấy lạc lõng và kỳ cục.
Họ cứ thế men theo con hẻm, đến trước một cánh cửa sắt đã gỉ, bọc kín bằng bao dệt đỏ xanh.
Ôn Noãn một tay ôm đồ, tay còn lại móc chìa khóa mở cửa.
Phía sau cánh cửa sắt ấy là một cánh cửa gỗ.
Tiếng bản lề vang lên ken két khiến răng cũng phải ê buốt.
Quý Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy bên trong căn nhà.
Căn phòng nhỏ hẹp, nhà vệ sinh nằm ngay đối diện cửa chính.
Bên phải là bàn học và giá sách, gần đó là một bếp ga loại dùng bình gas mini.
Bên trái đặt một chiếc giường lớn, mẹ của Ôn Noãn đang nằm trên giường, mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi.
Căn phòng có mùi thuốc nồng nặc, vừa có mùi thuốc đông y vừa lẫn mùi kháng sinh và thuốc sát trùng.
Nghe tiếng động, Vương Á Cầm từ từ mở mắt, khẽ cựa mình ngồi dậy, tựa vào thành giường.
“Cậu là... cậu học sinh Quý Phong tối hôm đó phải không?”
Ánh mắt bà có chút bất ngờ, nhưng giọng lại rất dịu dàng.
Quý Phong vội cười đáp:
“Dạ đúng rồi dì, hôm nay con đến nhờ bạn Ôn Noãn dạy học bù.”
“Ừ, dì nhớ rồi... Tối hôm đó...”
“Mẹ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Ôn Noãn bê một ly nước, dùng nắp chai nước khoáng đong thuốc rồi đưa cho Vương Á Cầm, cắt ngang câu chuyện giữa bà và Quý Phong.
“À, được, mẹ uống ngay đây.”
Quý Phong lặng lẽ nhìn Vương Á Cầm uống thuốc.
Căn phòng quá nhỏ, ngoài chiếc bàn học và giường ra thì không còn chỗ nào để ngồi cả.
Trước khi đến, Quý Phong đã tự chuẩn bị tâm lý.
Nhưng anh vẫn không ngờ điều kiện sống nhà Ôn Noãn lại tồi tàn đến thế.
Vương Á Cầm uống xong thuốc, nhìn Quý Phong với vẻ áy náy:
“Xin lỗi con, Quý Phong, nhà nhỏ quá, hơi chật chội.”
“Không sao đâu, dì.”
“Các con...”
“Mẹ, lát nữa con phải dạy Quý Phong học bù, ở nhà sẽ bất tiện, lại ảnh hưởng đến việc mẹ nghỉ ngơi. Chúng con ra ngoài, được không ạ?”
Ôn Noãn nói liền một hơi, nhiều hơn hẳn bình thường, thậm chí tối qua trên sân thượng trường học cô cũng không nói nhiều như vậy.
Dù vậy, Quý Phong vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Không phải vì lời cô nói, mà là vì bầu không khí giữa hai mẹ con... có chút kỳ quặc.
Đây đã là lần thứ hai Ôn Noãn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh và Vương Á Cầm.
Quý Phong cảm thấy cô dường như không muốn anh nói chuyện quá nhiều với mẹ mình.