“Cậu đang khuyên tôi à?”
Ánh mắt Ôn Noãn khóa chặt lấy Quý Phong. Anh không né tránh, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Người muốn chết thật sự sẽ chẳng màng người khác nói gì. Nhưng những người luôn miệng nói đến cái chết... theo kinh nghiệm của tôi, họ chẳng phải muốn chết thật...”
“Vậy họ muốn gì?”
“Họ khao khát được yêu thương.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Ôn Noãn như có tia sáng lóe lên, nhưng nhanh chóng lụi tắt.
Cô cúi đầu, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo hơn:
“Tôi đâu có gây thù chuốc oán với ai.”
Quý Phong đứng dậy, bước ra gần mép lan can, mặc cho gió đêm lùa qua mặt và làm rối tung mái tóc.
Anh cười, bởi vì chỉ cần Ôn Noãn trở lại dáng vẻ lạnh lùng này, điều đó có nghĩa là cô đã ổn.
Loading...
Ổn rồi, thì sẽ không nghĩ đến cái chết nữa.
Nhưng Ôn Noãn lại không hiểu anh đang cười điều gì.
Quý Phong bất ngờ nhếch môi, để lộ hàm răng trắng đều, nụ cười của anh trông kỳ lạ nhưng đầy chân thật:
“Cậu không biết đấy thôi, trên đời có những kẻ sinh ra đã là thứ rác rưởi. Không bày trò chọc phá người khác thì không chịu nổi. Bọn chúng chỉ là loại cặn bã đội lốt con người. Chúng thấy cậu yếu đuối, nên cho rằng cậu dễ bắt nạt.”
Ôn Noãn thoáng sững người. Cô cảm thấy, chính giọng điệu này mới là con người thật của Quý Phong.
“Cảm ơn, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”
“Việc giải tỏa tâm trạng không phải chỉ trong một sớm một chiều. Cậu có thể thử làm những việc mình thích hoặc gần gũi với người mình yêu quý. Sẽ khá hơn thôi.”
“Việc mình thích... người mình yêu quý...”
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Quý Phong chợt nhớ đến tin đồn kiếp trước về Ôn Noãn và Yến Hoành Hạo.
Ngày đó, ai cũng bảo cô thích Yến Hoành Hạo.
Nếu Ôn Noãn thích cậu ta, Quý Phong cũng không thấy bất ngờ.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, gia đình lại giàu có.
Nhưng cuối cùng, Yến Hoành Hạo chọn Cố Tuyết Đình.
Còn Ôn Noãn, cô mất mẹ, học hành sa sút rồi chọn cách tự kết liễu đời mình.
Quý Phong thầm nghĩ, cô gái này thật sự quá khổ.
Anh nhất định phải tiếp thêm cho cô chút động lực.
“Nếu cậu thích Yến Hoành Hạo, thì hãy dũng cảm theo đuổi. Đừng sợ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.”
Vừa nghe lời khuyên ấy, vẻ mặt Ôn Noãn vẫn còn dịu dàng mềm mỏng.
Thế nhưng, khi Quý Phong nhắc đến Yến Hoành Hạo, cô đột nhiên đứng bật dậy.
Ánh mắt nhìn anh... có chút tức giận?
“Đồ thần kinh.”
Bỏ lại một câu ngắn gọn, cô quay người rời đi, để lại Quý Phong đứng ngơ ngác giữa làn gió mát.
“Tôi lỡ lời à? Thôi, miễn là cậu ấy không muốn chết nữa thì tốt rồi.”
Quý Phong gãi mũi, rồi bước qua lan can trèo xuống.
Ôn Noãn không chịu đi ăn cùng anh, nên anh đành xuống căng tin mua hai suất mì xào.
Không có cách nào khác, nếu anh không mang đồ ăn về, cô rất có thể sẽ chỉ ăn mỗi bánh mì khô.
Hơn nữa, mọi chuyện... vẫn chưa xong.
Khi trở lại lớp học, Ôn Noãn đã ngồi vào chỗ.
Vừa đặt hộp mì xuống trước mặt cô, anh đã nghe giọng phản đối:
“Không ăn.”
Quý Phong khựng lại:
“Hả?”
Còn giận sao? Giận chuyện gì chứ? Có gì đáng để giận đâu?
Anh nhún vai, không buồn cãi.
Con gái thường suy nghĩ phức tạp, nhưng giải quyết tên cặn bã kia mới là việc quan trọng nhất lúc này.
Anh đặt hộp mì của mình xuống, rồi sải bước thẳng đến chỗ của Lý Long – lớp trưởng.
Cả lớp im lặng.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Từng bước chân của anh như cuốn hết mọi ánh nhìn.
“Quý Phong, cậu...”
Bốp!
Cả lớp đồng loạt há hốc miệng khi tận mắt chứng kiến cảnh Lý Long bị Quý Phong đạp thẳng vào mặt.
Lý Long khụy xuống, nhưng chưa kịp ngã hẳn thì đã bị Quý Phong túm tóc kéo lên.
“Mày, ... mẹ mày, dám động vào người tao che chở à? Không chỉ mách lẻo như thằng hèn, lại còn dựng chuyện vu oan? Mày không sợ chết thật đấy à?”
Dấu giày hằn rõ lên mặt Lý Long như thể in từ máy in ra.
Một cú đá khác trúng vào đùi, khiến Lý Long thét lên đau đớn rồi ngã lăn ra đất, vừa khóc vừa rên rỉ.
Vài người ngồi gần cửa định đứng dậy đi gọi thầy cô, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Phong, họ lập tức ngồi im, giả vờ chăm chú đọc sách.
Thời gian qua, thái độ chăm chỉ học hành của anh khiến nhiều người lầm tưởng anh đã thay đổi.
Nhưng những ai biết quá khứ của anh đều hiểu rõ bản chất của một kẻ từng là cơn ác mộng trong trường học.
Lý Long lại ngây thơ nghĩ rằng Quý Phong sẽ nói lý lẽ và tuân thủ quy tắc, nhưng chính hắn cũng chẳng hề tôn trọng luật lệ của nhà trường.
Vì báo cáo bịa đặt của hắn, Ôn Noãn suýt chút nữa đã mất mạng.
Quý Phong ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Lý Long:
“Đừng động vào cô ấy nữa. Nhớ chưa?”
Lý Long gật đầu lia lịa. Quý Phong không nói thêm lời nào, đứng dậy quay về chỗ.
Lý Long lặng lẽ bò dậy, cặp mắt tràn đầy sợ hãi, không dám lộ chút căm phẫn nào.
Bầu không khí trong lớp vẫn nặng nề.
Áp lực mà Quý Phong tạo ra quá lớn, như thể quãng thời gian học tập chăm chỉ vừa qua không làm anh bớt phần dữ dằn mà ngược lại càng khiến anh đáng sợ hơn.