Quý Phong cũng không chắc đó có phải do mình nghĩ quá nhiều hay không.
“Quý Phong, sao cậu ở đây?”
Nghe tiếng người tới gần, Quý Phong hơi nheo mắt lại.
Không thấy Ôn Noãn đâu, ngược lại gặp ngay Lý Long.
Ngọn lửa âm ỉ trong lòng bỗng bùng lên, nhưng anh không buồn cãi nhau:
“Ôn Noãn đâu?”
“Không biết, chắc sau khi bị thầy Hoàng mắng xong thì buồn lắm. Nghe nói thứ hai phải mời phụ huynh lên. Vừa rồi cô ấy còn khóc, chắc giờ đang hối hận.”
Nhắc đến hai chữ "hối hận", Lý Long khẽ liếc Quý Phong với vẻ mặt đắc ý.
Nhưng Quý Phong chẳng để tâm đến thái độ đó.
Nghe thấy Ôn Noãn đã khóc, trong lòng anh dấy lên dự cảm chẳng lành.
Loading...
Anh hiểu rõ tính cách của cô, vốn rất cực đoan.
Sự cô lập, tách biệt mà cô thể hiện chẳng qua là lớp vỏ bọc giả tạo.
Kiếp trước, sau khi mẹ qua đời và thi trượt đại học, cô đã chọn kết thúc cuộc đời mình ngay tại trường học.
Cô chưa bao giờ là kiểu người như một đóa bạch liên nhỏ bé, mạnh mẽ vươn lên từ khó khăn và thất bại.
Ngược lại, Ôn Noãn có tính cách mong manh dễ vỡ, vì vậy Quý Phong trong cuộc sống hàng ngày luôn cố tỏ ra vô tư, phóng khoáng để chăm sóc cảm xúc cho cô nhiều nhất có thể.
Không chỉ để bù đắp những lỗi lầm ở kiếp trước mà còn vì anh thực sự không nỡ làm tổn thương đóa hoa yếu ớt này.
Bị Lý Long khiêu khích thẳng mặt, Quý Phong hít sâu một hơi, chỉ tay thẳng vào mặt hắn:
“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì, thì cậu chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn đấy.”
“Ơ... Quý Phong, đây là trường học, mọi thứ phải theo nội quy chứ...”
“Tao ...cái nội quy! Tao đang tìm người, cút ra chỗ khác đi.”
Quăng lại một câu chửi khó nghe, Quý Phong bỏ lại tất cả và đi thẳng ra khỏi tòa giảng đường.
Anh tìm đến nhà ăn, rồi sân thể dục, thậm chí nhờ người hỏi thăm ở mấy nhà vệ sinh nữ, nhưng vẫn chẳng có chút tin tức nào.
Đứng giữa sân trường, hai tay chống hông, anh cảm nhận làn gió đêm se lạnh lướt qua.
Theo bản năng, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh thoáng thấy một bóng người thấp thoáng nơi mép sân thượng tòa nhà dạy học.
“Chết tiệt, không lẽ là thật?”
Quý Phong bật thốt một tiếng chửi, không dám chậm trễ, lập tức chạy nhanh trở lại giảng đường rồi lao thẳng lên sân thượng.
Ánh trăng trong trẻo đổ xuống từng dải bạc, khiến không gian như phủ trong một giấc mộng mơ hồ.
Cô gái trong bộ đồng phục học sinh ngồi bên cạnh lan can sân thượng, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.
Vẻ đẹp mong manh trong khung cảnh tĩnh mịch ấy tựa như một bức họa lung linh sắc màu.
Gương mặt nghiêng của cô thanh tú, từng đường nét mềm mại như bức tượng ngọc trắng được điêu khắc dưới màn đêm.
Làn gió nhẹ khẽ làm mái tóc dài của cô bay lên, tựa như dòng suối đen mềm mại, khiến người ta chỉ muốn đưa tay vào mà cảm nhận sự mượt mà ấy.
Khuyên ư? Khuyên xuống thì được gì?
Nếu đã có ý định tìm cái chết, thì lần sau cô ấy vẫn sẽ nhảy thôi.
Quý Phong bỏ lại dáng vẻ vội vàng thường ngày, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, không nói một lời nào.
Thấy Quý Phong ngồi xuống, Ôn Noãn – người vốn chẳng mấy khi chủ động mở lời – lại lên tiếng trước:
“Quý Phong.”
“Ừ?”
“Cuộc đời này... thật dài quá.”
Nhận thấy sự bất ổn trong giọng điệu của cô, Quý Phong không vội đáp, mà giữ giọng bình tĩnh:
“Sao lại nói thế?”
“Mấy cuốn sách triết học hay nói rằng, đời người giống như một con đường, trên đường sẽ gặp bao nhiêu gập ghềnh giông bão.”
“Ừ, đúng là sách thường viết vậy.”
“Nhưng mà, đường vẫn chỉ là đường thôi. Muốn đi được phải tập đi, phải có đường để đi, phải mang giày, phải đi tất, phải mặc quần áo. Đôi khi còn phải đội mũ, phải đối diện với gió, phải dầm mưa. Có lúc còn phải nhường đường cho người khác. Mệt mỏi quá...”
Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Quý Phong.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhìn anh thẳng thắn như thế, ánh mắt rực sáng như đang chờ đợi một câu trả lời.
Quý Phong không vội vàng đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn lại cô, trầm tư giây lát.
Ôn Noãn... chẳng lẽ cô ấy đang có dấu hiệu trầm cảm sao?
“Cậu muốn chết à?”
“Ừ.” Ôn Noãn thẳng thắn thừa nhận.
Quý Phong không hỏi thêm lý do.
Ở kiếp trước, cô thực sự đã chết, chỉ là anh không chắc nguyên nhân chính có phải do mình không.
Nghe câu trả lời ấy, anh trầm mặc vài giây rồi nhẹ giọng:
“Người nhạy cảm có thể nhìn thấy mọi thứ trên thế gian, nhưng tiếc là... cậu lại không nhìn thấy giá trị của bản thân mình.”
“Giá trị? Tôi sao?”
Ôn Noãn chất vấn lại, nhưng Quý Phong không hề lùi bước.
“Những người nói muốn chết thường đang giả vờ để cầu mong số phận tha thứ, mong đời nương tay với mình. Còn người thực sự muốn chết thì giống như một đoàn tàu lặng lẽ lao thẳng vào vách núi không lối thoát, chẳng hề giảm tốc, phá hủy tất cả... kể cả ký ức của những người yêu thương họ.”
Ôn Noãn hơi hé môi như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi im lặng.
Cô bỗng tự hỏi, Quý Phong trước mặt cô và gã thiếu niên càn quấy năm nào, thật sự là cùng một người sao? Những lời này, đây không phải lần đầu cô nghe từ anh.