logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Nhưng rồi, khi có tất cả trong tay, anh lại trở nên trầm lặng, cô độc.

Ở Trái Đất, anh sống một mình.

Không người yêu, không gia đình, thậm chí chẳng có lấy một người bạn.

Lắm lúc muốn nói chuyện, nhưng quay đầu lại chẳng có ai.

Anh như có cả thế giới trong tay, nhưng đồng thời lại chẳng có gì.

Tiền bạc ngoài việc tiêu vào những đêm hoang lạc, anh chẳng có ai để gửi gắm niềm tin.

Đêm khuya tỉnh giấc, đôi khi anh tự hỏi:

“Nếu được làm lại từ đầu, mình sẽ thay đổi thế nào?”

Có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho anh.

Nhưng thời điểm này lại khiến anh cảm thấy bất lực.

Loading...

Nếu thời gian trùng sinh sớm hơn một chút, tình huống hiện tại sẽ không tệ đến mức này.

Ví dụ như bây giờ, vì Yến Hoành Hạo đã vài lần đến lớp tìm Ôn Noãn, nên có tin đồn hai người họ đang hẹn hò.

Lại thêm kỳ thi giữa kỳ này, cô vượt qua Cố Tuyết Đình với cách biệt hơn mười điểm, hoàn toàn dẫn đầu danh sách.

Nhìn kết quả đó, Cố Tuyết Đình đã khóc một trận dữ dội.

Quý Phong khi ấy đúng chuẩn một kẻ liếm cẩu đáng thương, vừa muốn giúp Cố Tuyết Đình xả giận, vừa muốn trả thù Yến Hoành Hạo nên đã lôi Ôn Noãn đến đây.

“Đ* mẹ nó, khó chịu thật!”

Lục lại ký ức về sự việc này, anh nhớ rõ bản thân khi đó vì quá mù quáng nghĩ cho Cố Tuyết Đình mà vẫn còn biết giữ chừng mực, không làm điều gì quá đáng.

Nhưng anh đã đốt cháy chiếc cặp sách của cô và bỏ mặc cô giữa công trường bỏ hoang, để cô tự sinh tự diệt.

Đúng vậy, hành động này đã quá cầm thú, nhưng điều tồi tệ hơn lại xảy ra sau đó.

Vì cô không về nhà kịp nên mẹ cô đi tìm và gặp tai nạn qua đời.

Ôn Noãn vốn không có ba, mẹ là người thân duy nhất của cô trên đời.

Mất mẹ, phải tự lo liệu tang lễ, chịu áp lực từ họ hàng, tất cả đổ ập lên vai một cô gái nhỏ bé.

Việc học bị gián đoạn, cô trở nên mơ màng, uể oải, không còn là cô gái mạnh mẽ đứng đầu trường nữa.

Cuối cùng, cô thất bại trong kỳ thi đại học và lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.

Đêm đó, hành động của anh đã khiến cô mất đi tất cả.

Sau khi tỉnh ngộ, mỗi lần nhớ lại, anh đều cảm thấy tội lỗi nặng nề.

Việc đứng ở đây một lần nữa có ý nghĩa gì?

Là để chuộc tội sao?

Anh theo thói quen định châm một điếu thuốc nhưng vừa nghe tiếng cô ho khẽ, anh liền sững lại rồi dập tắt điếu thuốc dưới chân.

Cô đứng rất gần.

Dưới mái tóc đen nhánh là chiếc cổ trắng nõn.

Trên khuôn mặt vương bụi bẩn vẫn có thể thấy rõ làn da mịn màng và gương mặt tuyệt đẹp của cô.

Ánh mắt anh hạ xuống, bộ đồng phục rộng thùng thình gần như che khuất đôi chân cô.

Anh phải lùi lại một chút mới có thể nhìn thấy chiếc quần rách ở đầu gối.

Sự tàn tạ ấy đẹp đến mức khiến tim anh lỡ nhịp.

“Con gái mà đứng cúi đầu không thấy được mũi chân thì đúng là tuyệt sắc nhân gian.”

Dường như nghe thấy câu nói của anh, đôi lông mày cô khẽ động đậy.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Anh nhìn thấy trong mắt cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng ngay sau đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận.

Một cô gái nhỏ đang bị chính anh dồn vào góc tường, không còn lối thoát.

Anh thở dài.

Nếu cô về nhà muộn thêm chút nữa, mẹ cô sẽ bị tai nạn.

Vậy mà anh còn đủ bình tĩnh để ngắm nhìn vóc dáng của cô.

Anh đưa tay bóp sống mũi, cảm giác đau nhói truyền đến, đầu óc như rối tung lên.

Cô gái này đúng là một rắc rối lớn.

Anh bất ngờ thả tay ra, nét mặt trở nên thờ ơ, giọng nói pha chút chán nản như đang hồi tưởng lại điều gì đó:

“Xì, ức hiếp con gái chẳng có gì thú vị. Thôi bỏ đi, cô đi đi.”

“Không phải chứ, Phong ca, vừa nãy anh còn nói…”

Phía sau, một tên đàn em nóng ruột không muốn bỏ qua, lập tức lên tiếng.

Nhưng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của anh đã chặn họng cậu ta ngay lập tức.

“Sao? Không phục à?”

Kẻ vừa định lên tiếng sợ cứng họng, chẳng dám nói thêm câu nào.

Lưu Vĩ, anh vẫn còn nhớ rõ hắn.

Thật ra, nhiều chuyện trong kiếp trước không đến mức tệ hại như vậy.

Nhưng lúc đó, anh không có đầu óc tỉnh táo, bị gã này cố tình kích động hết lần này đến lần khác, cuối cùng dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Ngay cả chuyện anh lôi Ôn Noãn đến đây lần này cũng là vì Lưu Vĩ đổ thêm dầu vào lửa.

Tên này ngoài mặt luôn miệng gọi anh là “Phong ca”, nhưng sau lưng lại chửi anh là đồ ngu.

Mà đúng thật, trước đây anh đúng là một thằng ngu.

Anh thả tay, nhún vai, tỏ vẻ bất cần:

“Đ* mẹ nó, cả đám đàn ông lớn tướng đi bắt nạt một cô gái, cái trò mất mặt đó tao không làm được.

Giải tán đi, về nhà kiếm mẹ mà khóc, ai về nhà nấy.”

“Vậy... Phong ca, bọn em về trước nhé!”

Đậu Đinh, tên to con đứng đầu đám, ngập ngừng nói.

Cậu ta cũng cảm thấy làm vậy với một cô gái là không đúng.

Nhưng Quý Phong đã lên tiếng, cậu ta cũng không dám phản bác.

“Cút nhanh đi, nhớ sáng mai mang nước ngọt cho tao.”

“Ok, được luôn!”

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn