logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Anh cười nhạt, ánh mắt đầy chán ngán:

“Cái lớp rộng thế này chẳng có lấy một góc thuộc về tôi. Chỉ còn hai chữ hiện rõ trên mặt bọn họ: Ghen tị. Ở lại đây chỉ để bị đám ngu ngốc này chỉ trỏ thì thà tìm chỗ khác còn hơn.”

Ôn Noãn nhìn anh, ánh mắt lướt qua cả Cố Tuyết Đình đứng bên cạnh.

Thật ra, trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói của Quý Phong ban nãy.

Cảm giác thế nào nhỉ... Nghe như có chút văn vẻ, nhưng lại pha trộn hoàn hảo với vài câu tục tĩu.

Một cách nói chuyện thật kỳ lạ.

“Tôi sao cũng được.”

“Đi thôi, lũ ngu ở đây nhiều quá, sợ lây bệnh.”

Quý Phong kéo tay Ôn Noãn đi thẳng.

Đến khi cô giật mình thì đã bị anh kéo đến tận cửa lớp.

Loading...

Ôn Noãn lạnh lùng rút tay ra:

“Không cần kéo tôi.”

“Ừ, vậy đi thôi.”

Quý Phong không nói sẽ đi đâu, Ôn Noãn cũng chẳng hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo anh đến căng tin.

Ôn Noãn nhìn quanh rồi khẽ cau mày:

“Chỗ này ồn hơn mà?”

“Não hoạt động nhiều thì hao năng lượng. Ăn trước đã, không thì học gì nổi.”

“Vậy tôi về lớp.”

“Ơ? Chờ chút, còn phải giảng tiếp mà, cậu định về làm gì lúc này?”

Quý Phong lại nắm lấy cổ tay cô lần nữa nhưng lại bị gạt ra ngay.

Ôn Noãn quay sang nhìn ra cửa sổ, nhớ đến miếng bánh bao vẫn còn nằm trong ngăn bàn.

“Tôi cũng phải về ăn cơm chứ.”

“…”

Quý Phong sững lại, trong giây lát không biết nói gì.

Thấy cô chuẩn bị rời đi, anh lại đứng chắn trước mặt cô, lần này còn thêm vẻ mặt dữ tợn.

“Câu nói vừa rồi của cậu suýt làm não tôi teo luôn rồi đấy.”

“Ý cậu là gì?”

“Cậu có biết tôi thuê gia sư một buổi bao nhiêu tiền không? 120 tệ một tiết đấy. Cậu dạy tôi học, chẳng lẽ lại tiếc tôi bữa ăn này sao? Ngồi xuống.”

Vẻ mặt Quý Phong có chút dữ dằn, lâu rồi anh không tỏ ra khó chịu như thế, khiến người ta gần như quên mất anh từng là một kẻ như vậy.

Ôn Noãn im lặng nhưng cũng không định bỏ đi nữa, tìm một chỗ ngồi xuống mà chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Sao cũng được.”

Quý Phong không hỏi thêm. Hỏi một cô gái "sao cũng được" mà muốn nghe câu trả lời rõ ràng thì đúng là mơ mộng viển vông.

Anh đi thẳng đến quầy gọi món, cố ý chọn toàn món đắt tiền:

“Cái này, cái này, và cả cái này nữa. Lấy hai phần.”

Quý Phong gọi rất nhiều đồ ăn, rõ ràng anh muốn trêu cô một chút.

“Sao cũng được hả? Để xem tôi có làm cậu no đến nổ bụng không!”

Nhưng khi anh mang khay đồ ăn đầy ắp trở lại, Ôn Noãn không hề nói câu nào như “Nhiều quá, tôi ăn không hết đâu.”

Cô chỉ nhìn khay thức ăn rồi nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu:

“Cảm ơn.”

Sau đó, cô lặng lẽ cầm đũa ăn ngay.

Bữa cơm này, càng ăn Quý Phong càng cảm thấy kinh ngạc.

Đến khi ăn được nửa chừng, anh đã bắt đầu no đến mức phải ợ một hơi.

Nhưng Ôn Noãn ngồi đối diện vẫn chưa dừng lại.

Quý Phong biết cô rất gầy nhưng vẫn có sức ăn đáng nể.

Cách ăn của cô khiến anh liên tưởng đến những công nhân làm việc ở công trường — gầy nhưng có thể ăn hết bảy tám cái bánh bao, ba bốn bát cơm một lúc.

Lúc này, Ôn Noãn cũng chẳng khác gì họ.

Thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Khi ăn được hơn nửa, Ôn Noãn len lén ngẩng đầu nhìn Quý Phong.

Nhưng Quý Phong đã chuẩn bị sẵn, lập tức quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy cô.

Thấy vậy, cô mới thở phào, gạt đi cảm giác ngại ngùng rồi tiếp tục ăn.

Cho đến khi ăn hết sạch, Quý Phong vẫn chẳng nói thêm câu nào.

“Tôi ăn xong rồi.”

“Ăn xong? Ăn xong thì đi thôi, đứng ngẩn ra làm gì? Chẳng phải còn phải giảng bài cho tôi sao?”

Thái độ của Quý Phong vẫn ngang ngược như thế.

Nhưng từ lúc rời khỏi căng tin đến giờ, anh hoàn toàn không đả động gì đến chuyện cô ăn nhiều.

Ôn Noãn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt đã lảng đi nơi khác, nhẹ nhàng đáp lại:

“Ừ.”

Cô quay đi không chỉ để tránh ánh mắt của Quý Phong mà còn vì ăn quá nhiều nên phải lén ợ một cái.

Nhờ sự giúp đỡ của Ôn Noãn, Quý Phong có một buổi tự học buổi tối khác biệt hơn hẳn những hôm trước.

Sang ngày hôm sau, cả lớp dần chấp nhận sự tồn tại của cặp đôi “tên quậy phá” và “thủ khoa toàn khối” đầy khác biệt ấy.

Dù không rõ thật giả ra sao, sự chăm chỉ nghiêm túc của hai người cũng đã ảnh hưởng đến một số bạn trong lớp.

Chẳng hạn như lớp trưởng Lý Long, người đã chủ động chạy đến chỗ Cố Tuyết Đình mời mọc:

“Tuyết Đình, chúng ta cùng học đi.”

Nhưng Cố Tuyết Đình thậm chí chẳng buồn liếc anh ta một cái, bước thẳng đến chỗ Quý Phong và Ôn Noãn, cất giọng đầy chủ động:

“Quý Phong, bài này để tôi giảng cho, tôi cũng biết làm.”

Quý Phong đang chăm chú học thì bị những tiếng ồn ào làm phiền, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Trải qua quá nhiều năm ở vị trí người đứng đầu ở kiếp trước, tính khí anh vốn không tốt.

Anh ngẩng đầu định quát tháo thì bắt gặp ánh mắt lơ đễnh của Ôn Noãn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn xa rời những gì đang diễn ra trong lớp.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn