Lượng truy cập lớn và đơn hàng thành công sẽ giúp cửa hàng được xếp hạng cao hơn, kéo thêm nhiều khách hàng mới và gia tăng doanh thu.
Người mua cũng không cần lo lắng về chất lượng hàng hóa từ các chương trình khuyến mãi này vì giai đoạn đầu, các sản phẩm quảng bá đều có chất lượng rất tốt.
Sản phẩm tệ không thể thu hút được khách hàng.
Thời kỳ đầu của Alimama chính là một mô hình “ba bên cùng có lợi”.
Điều tuyệt vời nhất với người quảng bá là không cần bỏ vốn vì chi phí đã do nhà bán hàng gánh.
Việc duy nhất cần làm là nghiêm túc tạo tương tác để kéo lưu lượng truy cập.
Dĩ nhiên, nếu giải thích hết những điều này cho Đậu Đinh và nhóm của cậu ta, chẳng khác nào đang đọc sách trời.
Quý Phong không cần họ hiểu quá sâu và cũng không định để họ làm công việc này mãi.
Vì việc kéo lưu lượng này rất nhàm chán, mà tính cách nhóm Đậu Đinh lại thích những thứ náo nhiệt, không thể ngồi yên lâu.
Người thích sự sôi động không hợp với lĩnh vực này.
Loading...
Hơn nữa, bản thân anh cũng mới bắt đầu khởi nghiệp, việc nhờ anh em giúp đỡ hoàn toàn dựa trên tình nghĩa.
Một khi đã thấy tiền, khó tránh việc có người sẽ nảy sinh lòng tham.
Anh làm chuyện này hoàn toàn chỉ để nhanh chóng tạo ra dòng tiền.
“Ra vậy, mấy thằng hay xem loại tài khoản hotgirl câu view chắc toàn nghèo rớt nhỉ?”
“Đ* mẹ, tôi giảng nãy giờ cậu vẫn đắm đuối cái loại tài khoản rác đó à? Có chí lên tí được không? Ăn cơm đi.”
“Ờ...”
Ăn xong cùng đám đàn em, Quý Phong cũng không nhìn sang phía đối diện – nơi Ôn Noãn đang ngồi – dù chỉ một lần.
Ra khỏi nhà ăn, vài cậu nhóc tinh nghịch kéo nhau ra góc sân thể dục tản bộ cho tiêu cơm.
Khu vực này gần như thành lãnh địa riêng của những học sinh "cá biệt" như họ, không ai dám bén mảng lại gây chuyện.
Quý Phong khá thích không gian này, ít nhất chẳng ai làm phiền mỗi khi anh cần giao nhiệm vụ.
“Các dạng tài khoản chủ yếu là ‘tâm lý’, ‘cảm xúc’ và ‘nước đường’. Mấy bài viết giải trí khác cũng có thể mang vào làm đa dạng nội dung. Nhưng nhớ kỹ, phải giữ khoảng cách với fan. Cậu nào nghĩ mình hóa thân thành ‘chị gái tâm lý’ thật rồi mà đi tám chuyện với mấy bà mẹ bỉm sữa, dễ bị hớ lắm.”
Anh hơi ngừng lại, ánh mắt lướt qua cả bọn:
“Nếu hiệu quả tốt, nhanh thì một tuần, chậm nhất một tháng sẽ thấy tiền.”
“Biết rồi.”
“Tất cả nghe lời Phong ca.”
“Được rồi, đến giờ lên lớp rồi. Những gì tôi giao làm cho cẩn thận. Chỉ cần nghiêm túc, sẽ không thất vọng đâu.”
“Đi đây, Phong ca.”
Chào đám đàn em xong, Quý Phong bóp nhẹ thái dương, trán anh khẽ nhăn lại vì căng thẳng.
“Haizz... lại phải quay về ‘ngục giam’, nhìn đống sách vở là chán ngán.”
Miệng than vậy nhưng khi quay lại lớp, anh vẫn chăm chú ngồi vào bàn học.
Không phải vì yêu thích việc học hay có kỹ năng đặc biệt gì, mà là do kinh nghiệm và sự từng trải khiến anh hiểu rõ lợi ích khổng lồ sau ba tháng cày cuốc này.
Điều thúc đẩy anh là lý trí, sự từng trải và cả lợi ích rõ ràng.
Còn đam mê ư? Anh ghét cay ghét đắng việc học.
Dù vậy, Quý Phong vẫn mở sách và nghiêm túc học hành.
Kiếp trước, anh tệ, nhưng không hoàn toàn vô dụng.
Việc đỗ vào trường Nhất Trung cũng đủ chứng minh anh có chút nền tảng.
Nhiều từ vựng từng học qua, chỉ cần ôn lại một chút là nhớ ngay.
Cảm giác lấy lại được những thứ từng vuột mất, thú thật, cũng hả hê lắm.
Thái độ học tập nghiêm túc này tất nhiên thu hút sự chú ý của một vài người, như Lưu Vĩ – người luôn âm thầm quan sát anh, hay Lý Long – lớp trưởng chuyên rình mò tìm cơ hội bắt lỗi anh.
Nhưng Quý Phong chẳng có thời gian để bận tâm đến họ.
Học cấp ba mệt thật sự!
Kết thúc tiết học buổi chiều, Quý Phong đeo cặp lên vai, bước thẳng ra cửa lớp, rõ ràng chẳng có ý định ở lại học thêm buổi tối.
“Quý Phong, cậu định làm gì đấy?” Lý Long chắn trước mặt anh.
“Tôi đi net, chứ làm gì?” Giọng Quý Phong thản nhiên như lẽ đương nhiên.
Mặc dù đây không phải lần đầu anh bỏ học thêm buổi tối, nhưng nếu so với dáng vẻ chăm chỉ buổi sáng thì đúng là như hai con người hoàn toàn khác.
Lý Long đứng chắn trước mặt anh, vẻ mặt đúng kiểu “biết ngay mà”.
“Còn đúng 100 ngày nữa là thi đại học, giờ này mà cậu còn đi net sao? Quý Phong, cậu thật sự muốn bỏ cuộc rồi à?”
“Đ*o liên quan gì đến cậu?”
“Cậu...!”
“Cậu chỉ cần chỉ tay vào tôi thêm lần nữa, tôi bẻ gãy nó đấy. Tôi biết chính cậu là người mách lẻo. Đừng có giả vờ làm người tốt ở đây. Cút sang chỗ khác!”
Quý Phong dùng vai húc mạnh vào ngực Lý Long rồi thẳng thừng bước ra khỏi lớp.
Sự ngang tàng của anh khiến mặt Lý Long tối sầm lại nhưng cậu ta không dám nói thêm câu nào.
Mách lẻo luôn là chuyện bị người ta ghét bỏ, nên cậu ta cũng chẳng muốn chuốc thêm rắc rối.
Trong đầu Lý Long chỉ có một suy nghĩ: ngoài đời xã hội sẽ dạy cho Quý Phong bài học thích đáng.
“Được rồi, các cậu, người không biết quý trọng bản thân thì khuyên bảo cũng vô ích thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian, cố lên nhé!”