Ông liếc nhìn Quý Phong đầy cảnh giác:
“Giai đoạn nước rút trước kỳ thi rồi, đừng để bản thân lãng phí thời gian.”
“Em biết chừng mực, thầy Hoàng.”
Ôn Noãn cúi đầu, không để ai thấy được cảm xúc trên gương mặt.
Thấy Ôn Noãn đã giải thích hai lần rằng anh không bắt nạt cô, Hoàng Kế Hải cũng không tiện nói thêm gì, chỉ khoát tay:
“Được rồi, về lớp học sớm đi.”
“Vâng ạ.” Ôn Noãn gật đầu.
“Không có việc gì nữa chứ? Thế tôi đi đây, Lão Hoàng...”
“Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Còn chưa đợi Hoàng Kế Hải truy cứu thêm, Quý Phong đã chạy biến khỏi đó như cơn gió.
Loading...
Trên hành lang, anh lặng lẽ đi theo sau cô:
“Ôn Noãn, cảm ơn nhé!”
“Không cần.”
Cô vẫn vậy, dù là lúc chạy bộ buổi sáng hay lúc này, cả người toát lên vẻ xa cách lạnh lùng.
Kiểu khí chất ấy, dù không làm gì đặc biệt, cũng đủ để người khác không dám tiến lại gần.
Về đến lớp, Quý Phong nhìn thấy trên bàn cô vẫn là bánh màn thầu với dưa muối.
Trong ấn tượng của anh, hình như cô luôn ăn sáng kiểu đó, nhưng trước đây anh chưa từng để tâm.
Ánh mắt anh lướt qua bàn mình, nơi bánh bao và súp trứng vẫn còn nóng.
Anh khẽ ngước lên một chút rồi nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn Ôn Noãn.
“Bánh bao, với súp trứng.” Anh chỉ vào chỗ thức ăn, rồi giấu tay ra sau lưng, nhìn về chỗ khác.
Ôn Noãn liếc anh một cái đầy khó hiểu:
“Không cần.”
“Chuyện hôm qua, tôi vẫn chưa xin lỗi cậu. Bữa sáng này tôi mua nhiều quá.
Cậu đổi khẩu vị đi? Dù sao không ăn cũng phí, đâu có mất tiền, cứ ăn thoải mái đi.”
Cố Tuyết Đình nãy giờ vẫn lén theo dõi Quý Phong, vừa nghe đến câu “không mất tiền”, mặt cô ấy lập tức căng cứng lại.
Cô bật dậy:
“Quý Phong! Cậu đang làm cái gì vậy?”
Quý Phong quay lại nhìn cô ấy, lẩm bẩm một câu:
“Đồ não tàn.”
Sau đó anh quay lại nhìn Ôn Noãn.
Thấy cô vẫn lạnh lùng như cũ, anh bắt đầu nổi nóng.
Nhẹ nhàng không được thì phải cứng rắn:
“Màn thầu? Không ăn? Cậu không nể mặt Quý Phong tôi chứ gì?
Nào, nếu không ăn, tối tan học đừng mong về!”
Ôn Noãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không đáp lời anh.
Nhưng bàn tay vốn định cầm lấy chiếc bánh màn thầu lạnh ngắt lại chuyển hướng, cầm lấy bánh bao.
Cô bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Mọi hành động của họ đều lọt vào mắt các bạn trong lớp.
Thời cấp ba, những tin đồn giữa bạn học thậm chí còn ly kỳ hơn chuyện nơi công sở.
Điều này, Quý Phong hiểu rõ hơn ai hết.
Khi thấy Ôn Noãn ăn bánh bao anh đưa, cả lớp lập tức rì rầm bàn tán.
“Này, tối qua Ôn Noãn và Quý Phong xảy ra chuyện gì à?”
“Chuyện tối qua có vẻ không đơn giản đâu nha.”
“Không thể nào?”
“Cậu nghĩ sao...”
Lưu Vĩ, kẻ từng thêm dầu vào lửa hôm qua, chính là người khơi mào câu chuyện.
Nhưng khi thấy Quý Phong bất ngờ đứng trước mặt mình, Lưu Vĩ đột nhiên lạnh toát sống lưng.
“Trời đâu có nóng nhỉ? Lưu Vĩ, sao cậu đổ mồ hôi vậy?”
“À... Phong ca.”
“Phong ca của cậu phải chăm chỉ học tập rồi. Mấy chuyện vớ vẩn này bớt ba hoa lại đi, không thì...”
Quý Phong siết chặt nắm đấm trước mặt Lưu Vĩ, buộc cậu ta phải cúi đầu né tránh ánh mắt của anh.
Thực ra, Quý Phong biết rõ Lưu Vĩ thích Ôn Noãn.
Nhưng trong mắt cô, chưa bao giờ có sự hiện diện của cậu ta, thậm chí một ánh nhìn thoáng qua cũng không có.
Tình cảm đó vì vậy mà trở nên méo mó.
Tối qua, Lưu Vĩ xúi giục anh chặn đường Ôn Noãn.
Hôm nay lại tung tin bôi nhọ cô.
Đó là kiểu thích điên rồ, bệnh hoạn của cậu ta.
Trong mắt Lưu Vĩ, Ôn Noãn như một nữ thần không nhiễm bụi trần.
Cậu ta chỉ muốn kéo cô xuống bùn, làm cô vấy bẩn, để rồi đóng vai người cứu rỗi với hy vọng mong manh về cơ hội nhỏ nhoi đó.
Trước đây, Quý Phong không đủ tinh ý để nhận ra điều này.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể nói bốn từ:
“Nhìn thấu tất cả.”
Về đến chỗ ngồi, Quý Phong mở sách vở ra xem.
Những hình vẽ nguệch ngoạc, vài dòng chữ kỳ quặc chính anh cũng chẳng hiểu.
Anh khẽ thở dài:
“Haizz, đúng là dại rồi. Cái sách quỷ quái này chữ nào cũng như tiếng ma quỷ thì thầm, muốn làm loạn đầu óc tôi.
Nhìn nó thôi đã thấy nặng nề, khó chịu không lý do.
Mỗi lần thấy những con điểm kiểm tra bị kẹp trong sách, tôi lại chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Cấp ba chỉ có hai ngã rẽ: hoặc là thi đại học, hoặc là... vẫn thi đại học. Thôi vậy, cứ học đi.”
Thực ra, Quý Phong đặt kỳ vọng không hề thấp vào bản thân.
Không cần nhắm đến trường đại học top đầu, nhưng ít nhất cũng phải vào được một trường đại học tốt.
Tiếc là anh chẳng có được thứ gọi là “hệ thống học bá” nào để cứu vớt.
Xác định rõ mục tiêu, anh nghiến răng kiên trì suốt buổi sáng.
Đến trưa, cơn đau đầu vì tập trung quá mức khiến anh choáng váng, gần như mất phương hướng.
Anh vừa xoa thái dương vừa lảo đảo bước vào căng tin.
Tìm đại một chỗ trống, anh ngồi xuống và tiếp tục xoa sống mũi, cố làm dịu cơn đau nhức trong đầu.
“Lớp 12... thật sự là một cực hình.”
Keng!
Tiếng khay thức ăn va vào bàn kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.
Quý Phong ngơ ngác nhìn xuống.