logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, trước cổng trường cấp ba Trân Châu lúc 9 giờ tối.

Ánh trăng trong trẻo rọi xuống qua làn gió nhẹ, phủ lên những học sinh đứng chờ xe.

Vài học sinh đứng ở cổng, vẻ mặt khó tả.

Có người lưỡng lự, có kẻ phẫn nộ, cũng có ánh mắt tiếc nuối.

Nhưng thứ không thiếu nhất là sự hả hê.

Điểm chung duy nhất giữa họ là ánh mắt đều nhìn về phía khu ngoại ô phía tây.

“Ôn Noãn bị Quý Phong đưa đi rồi, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra…”

“Mấy thằng con trai lôi một cô gái đi, cậu nghĩ xem sẽ có chuyện gì?”

“Đúng là đồ cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng, mặt đầy căm phẫn.

“Bực thế sao? Vậy sao lúc nãy không ra ngăn lại?”

Loading...

“Hừ, nếu anh trai tôi ở đây…”

“Đừng nói anh trai cậu, đến ba cậu cũng chẳng làm được gì đâu.”

“Ha, cô gái cậu không nỡ buông, có khi đã bị ai đó làm chủ rồi.”

Cô nàng mập mạp mặt đầy tàn nhang cười khẩy nói.

“Đệch, câm đi!”

Một câu của cô gái ấy như giáng đòn vào lòng tự tôn của mấy nam sinh.

Nhưng bọn họ chẳng ai dám hành động.

Quý Phong sao? Đùa chắc!

Anh đâu chỉ là học sinh cá biệt nữa mà đã thành một tên đầu gấu thực thụ, khét tiếng cả trong và ngoài trường.

Không học hành đã đành, đánh nhau mới là sở trường.

Trong trường đánh, ra ngoài cũng đánh!

Trước đây, không ai ghét anh nhiều vì khi có học sinh trường khác đến gây sự, anh luôn là người ra mặt giải quyết.

Nhưng hôm nay, không hiểu vì cớ gì mà anh lại đưa Ôn Noãn đi.

Ở công trường bỏ hoang ngoại ô.

Cô gái mặc đồng phục học sinh đứng tựa vào cây cột bê tông, bị mấy kẻ ăn mặc kỳ dị chặn đường.

Cô chính là người vừa bị kéo đến đây.

Cô khẽ cắn môi, bàn tay phải nắm lấy khuỷu tay trái, tóc hơi rối, cột tóc đã đứt.

Quần đồng phục xanh dính đầy bụi đất, phần đầu gối thủng một lỗ lớn.

Mái tóc bị kéo rối tung, quần áo bụi bặm, vết rách trên đầu gối như gợi lên hình ảnh cô bị kéo lê đến đây một cách thô bạo.

Cô cúi đầu, hơi ngoảnh mặt sang một bên, nét mặt vẫn lạnh lùng.

Cô không cầu xin.

Nhưng những ngón tay run rẩy đã tố cáo sự lo lắng trong lòng.

Giữa công trường hoang vắng, bị mấy người này lôi đến đây, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Đối diện cô, ánh mắt Quý Phong trở nên ngơ ngác.

Ký ức như cơn thủy triều đổ ập vào não anh, buộc phải nhồi nhét một cách cưỡng ép khiến đầu anh đau như muốn nổ tung.

Anh đã trùng sinh rồi...

Không chỉ đơn giản là trùng sinh, anh còn từng xuyên không một lần, trải qua bao chuyện, rồi giờ lại trùng sinh trở về.

Anh nhớ rất rõ thế giới mà mình từng xuyên không tới, nơi đó gọi là Trái Đất!

Còn nơi này chính là Hành tinh Xanh.

Dù văn hóa và mọi thứ ở đây khá tương đồng, nhưng vẫn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Dựa vào ký ức, hiện tại là năm 2012, cũng là năm anh học lớp 12.

Theo lẽ thường, với kinh nghiệm sống ở Trái Đất và trải nghiệm xuyên không, anh đáng ra phải trở nên bình tĩnh trước mọi biến cố.

Nhưng cái chết tiệt ở đây là — quá khứ trên Hành tinh Xanh của anh… thật sự thảm hại không nỡ nhìn.

Một tên du côn nổi tiếng ở trường cấp ba Trân Châu, học sinh cá biệt, chuyên đánh nhau, hút thuốc.

Những thứ đó vốn chẳng phải vấn đề quá nghiêm trọng.

Điều nực cười nhất là, thời điểm ấy anh còn là một kẻ “liếm cẩu” chính hiệu, mù quáng chạy theo một cô gái tên Cố Tuyết Đình.

Mỗi ký ức liên quan đến cô ta đều khiến anh muốn thở dài ngao ngán.

Một "bạch nguyệt quang" mà anh xem như trân bảo, vương vấn trong lòng, nâng niu sợ vỡ, giữ chặt sợ bay mất.

Bữa sáng chuẩn bị đầy đủ, tin nhắn trả lời ngay lập tức, trà sữa lúc nào cũng có sẵn.

Dẫn cô đi dạo phố, túi xách anh cầm.

Sinh nhật cô, anh tổ chức bất ngờ.

Ai dám chọc giận cô, anh tìm đến tận nơi để dằn mặt.

Cô vô cớ nổi cáu, anh lại tự biến mình thành bao cát để cô trút giận.

Được thôi, những chuyện đó xét cho cùng chẳng đáng kể.

Liếm cẩu thì sao chứ? Ai chẳng từng làm kẻ ngốc vì tình, không phải vấn đề to tát.

Nhưng vấn đề là hai người quen nhau từ tiểu học, anh đã si mê cô suốt ba năm cấp hai, thêm ba năm cấp ba.

Cuối cùng, thứ anh nhận lại là một câu:

“Chúng ta làm bạn tốt đi, bây giờ tớ không muốn yêu đương.”

Vậy mà chỉ một thời gian sau, trên trang cá nhân của Cố Tuyết Đình, anh thấy cô công khai mối quan hệ với Yến Hoành Hạo, học sinh ưu tú của trường.

Cô đổi trạng thái cùng anh ta:

“Thật hạnh phúc khi gặp được anh, Yến tiên sinh!”

“Cảm ơn em đã đến bên anh, Cố tiểu thư!”

Đau lòng nhất là sau khi hai người họ công khai yêu đương, anh vẫn tiếp tục làm liếm cẩu thêm vài năm nữa.

Đến khi họ kết hôn, tại tiệc cưới, anh còn nói một câu cực kỳ cay đắng:

“Tuyết Đình, chúc cậu hạnh phúc.”

Sau đó, anh uống đến say mèm rồi chết vì ngộ độc rượu, chấm dứt cuộc đời thảm hại của mình.

Sau khi chết, anh xuyên không đến Trái Đất.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, anh tỉnh ngộ và vươn lên mạnh mẽ, cuối cùng cũng tạo dựng được thành công.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn